Mân nhìn thấy Khương Bạch San lần nữa đã là một tuần sau rồi. Trong khoảng thời gian này, cô bị Tiếu Đồng dây dưa không rời ra được, thậm chí ngay cả blog hướng dẫn nấu ăn cũng tạm dừng thật lâu rồi. Về chuyện Phó Thiên Húc và vụ án kia, Tiếu Đồng không nhắc tới, cô tự nhiên cũng không muốn hỏi nhiều.
Cặp vợ chồng mới cưới, dường như mỗi ngày đều sống trong mật ngọt, cuối cùng mấy cuộc điện thoại liên tiếp từ Sở nghiên cứu gọi tới mới tạm thời thức tỉnh hai người.
Sáng nay sau khi tiễn Tiếu Đồng ra cửa đi làm, Văn Mân nhìn vào căn phòng trống rỗng lại cảm thấy không thích ứng được. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô không ngờ mình đã có thói quen có Tiếu Đồng bên cạnh như hình với bóng. Mặc dù biết rõ anh chỉ ra ngoài làm việc, sau khi tan tầm sẽ trở về nhà, không hiểu sao trong lòng vẫn có cảm giác không thể nói rõ.
Kiếp trước cô chưa từng dính người như vậy, kiếp này cô lại muốn cứ ở mãi bên cạnh Tiếu Đồng không muốn rời xa.
Khóe miệng hơi hơi co giật, trong lòng thầm mắng một tiếng không có tiền đồ, Văn Mân đi vào phòng bếp, vừa định tiếp tục công việc đã bị bỏ quên trong một tuần qua, điện thoại bàn trong phòng khách liền vang lên.
Mới sáng sớm đã gọi điện tới nhà, Văn Mân thật không đoán ra được là ai.
“Xin chào, là Văn Mân phải không? Tôi là Khương Bạch San.”
Không đợi Văn Mân mở miệng, đầu kia điện thoại đã truyền đến giọng nói chứa đựng sự vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527520/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.