Trong khoảng thời gian này, cũng không biết là công việc bên Sở nghiên cứu không bận rộn hay vì Tiếu Đồng cố ý mà dành nhiều thời gian ở nhà cùng Văn Mân.
Văn Mân chỉ cảm thấy trong thời gian này anh có vẻ rất rảnh rỗi, mà hễ rãnh rỗi lại bắt đầu tìm cô làm phiền.
Ví dụ như hiện tại.
“Nhóc, sao em lại trình bày món ăn như vậy, quá khô khan rồi, mặc dù trình bày theo tiêu chuẩn thẩm mỹ quốc tế, thẩm mỹ có thừa nhưng sao chẳng có chút sáng tạo nào cả.”
Văn Mân âm thầm đảo mắt, bỏ đi, cô đây làm làm món ăn gia đình, bày lên bàn chụp vài tấm hình cho người dân bình thường ngắm thôi, cần phải nhiều sáng tạo làm gì?
Tiếu Đồng thấy Văn Mân không để ý tới anh, lại tiến lại gần thêm vài bước, từng chút từng chút đến gần cô, cúi đầu thổi thổi khí vào tai cô. Bị làn khí ấm áp phả vào đôi tai mẫn cảm, Văn Mân chỉ cảm thấy từ đôi tai truyền tới một luồng điện, toàn thân cũng chợt run lên.
Từ giữa cơn tê dại hồi phục lại tinh thần, cô cố gắng đưa tay đẩy đẩy vài cái để anh cách xa mình ra một chút. Hiện giờ cô đang làm việc đứng đắn, bị anh ba lần bốn lượt cắt ngang, hình vẫn chưa chụp xong đâu.
“Anh đi đọc sách một lát đi, hoặc là ra ngoài tản bộ, đừng có lẩn quẩn xung quanh em nữa, em làm xong rồi sẽ đi tìm anh, được không?”
Dĩ nhiên người nào đó cũng không muốn nhanh như vậy đã nghe theo ý cô.
Liếm liếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527519/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.