Chương trước
Chương sau
"Ngươi nói cái gì?" Nguyên Lương bỗng nhiên biến sắc.
​Tiện nhân kia mang thai?
​Thác Bạt Mẫn trợn tròn mắt, trong ánh mắt lóe lên tia hung ác ngoan lệ. Nguyên Lương đứng dậy, cất bước muốn đi ra ngoài: "Trẫm đi xem!"
​"Hoàng Thượng!" Thác Bạt Mẫn vội vàng đi theo.
​Lúc trước bên trong Trích Tinh lâu âm u quạnh quẽ, bây giờ thám giám cung nữ từ ngoài vào trong đều xếp thành hai hàng dài. Nguyên Lương trực tiếp tiến vào trong phòng, nhìn Hà Tịch đang nhắm mắt nằm mê man trên giường, thở dài ngồi ở bên cạnh giường, trầm mặc không nói lời nào.
​"Tỷ tỷ mang thai, thật là một chuyện đại hỷ, xem ra phải báo cho Hà đại tướng quân một tiếng rồi!" Thác Bạt Mẫn nhõng nhẽo cười, tiếp nhận lấy bát thuốc mà thái y đưa tới, rồi lại đưa nó cho Nguyên Lương. "Hoàng Thượng, ngài cảm thấy thế nào?"
​"Hắn không cần biết rõ." Ánh mắt Nguyên Lương lạnh lẽo. "Hắn đều sẽ mất mạng thôi!"
​Mặc dù Hà Tịch mang thai, nhưng vẫn phải xử trí Hà Khiêm!
​Nhớ tới những lời nói của thích khách trên yến hội, Nguyên Lương lại nắm chặt tay thành quyền.
​"Hồi ngự thư phòng!"
​Ống tay áo hất lên, Nguyên Lương cũng không quay đầu lại, thẳng thừng rời khỏi Trích Tinh lâu.
​Nghi trượng của hoàng đế vừa đi xa, Hà Tịch một mực hôn mê bắt đầu mơ hồ nói: "Hoàng Thượng, coi chừng... Thác Bạt Mẫn."
​Màn đêm buông xuống, một vạn cấm vệ quân bao vây phủ Hà đại tướng quân, nhân lúc Hà Khiêm không hề phòng bị, trực tiếp nhốt ông vào Hình bộ đại lao.
​Nguyên Lương tuyên bố với bên ngoài là Hà Khiêm ý đồ hành thích vua soán vị, đại nghịch bất đạo, tội đáng muôn chết.
​Từng đạo chiếu chỉ tung ra, từng đợt tấu chương ồ ạt đưa tới, trong đó tuyệt đại đa số đều là vì Hà Khiêm mà cầu tình, nói tướng quân hộ quốc có công, không nên tùy tam giam ông ấy như thế, hơn nữa tướng quân mang bệnh nhiều năm, luôn một lòng trung thành, nên từ từ điều tra cho rõ ràng...
​Nguyên Lương cả ngày nhốt mình trong ngự thư phòng, tiểu thám giám canh giữ ở ngự thư phòng cả ngày thỉnh thoảng lại nghe thấy trong ngự thư phòng truyền đến âm thanh vỡ vụn của chén sứ, kinh hồn táng đảm.
​Lão thái giám lâu năm, than thở một tiếng: "Phong ba bão táp sắp xảy ra rồi..."
​Nguyên Lương đã phân phó chiếu cố Hà Tịch, cung nữ không được lắm miệng, nhưng sự việc Hà đại tướng quân bị giam vào đại lao vẫn truyền đến tai Hà Tịch.
​Bất chấp thân thể suy yếu, Hà Tịch một mực quỳ ở cửa ngự thư phòng đến nỗi không dậy nổi. Có thái giám hảo tâm nói cho nàng biết hoàng thượng đi Lãm Nguyệt lâu. Trong nháy mắt Hà Tịch giật mình sững sờ, mãi sau mới kịp phản ứng.
​Đúng rồi. Trong lúc nàng ốm đau nằm trên giường thì Lãm Nguyệt lâu đã được tu sửa hoàn tất.
​Quả nhiên Lãm Nguyệt lâu to hơn Trích Tinh lâu bội lần. Hà Tịch đè nén cảm giác chua xót xuống đáy lòng, quỳ gối trước Lãm Nguyệt lâu, cao giọng nói: "Con gái của tội thần - Hà Tịch, cầu kiến Hoàng Thượng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.