Lục phủ ngũ tạng vô cùng đau buốt, mãi đến rạng sáng mỡi đỡ hơn một chút. Đến khi Hà Tịch tỉnh lại, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Ánh nắng nương theo khe cửa sổ, chiếu rọi vào gian phòng. 
Ngoài cửa, có vài cung nữ đang xì xèo bàn tán. 
"Có nghe thấy chưa? Hà đại tướng quân chiến thắngtrở về. Hoàng Thượng muốn tổ chức yến hội, phong thưởng vô vàn cho ông ấy!" 
"À? Vậy có thể vị bên trong này của chúng ta..." 
Thanh âm đàm thoại dần dần thấp đi. Hà Tịch cắn răng nỗ lực bò dậy. 
Không thể để cho phụ thân trở về. Cái gọi là yến hội, chẳng qua chỉ là một hồi Hồng Môn Yến mà thôi! 
"Phụ thân..." 
Két... 
Cửa bị đẩy ra, ánh mặt trời chói chang chiếu vào. Hà Tịch không chịu nỗi mà híp mắt, nhìn thân ảnh màu vàng chói mắt hơn cả mặt trời đang cậm rãi tiến vào. 
"Có lẽ hoàng hậu cũng đã nghe nói đại khái, Hà đại tướng quân chiến thắng trở về, đây chính là một chuyện đại hỷ của Thiên Thịnh ta!" Nguyên Lương bước đến trước mắt Hà Tịch, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm hấp hối, chật vật dưới mặt đất. "Ngay cả dân chúng trong kinh thành cũng ồ ạt muốn ra ngoài thành để nghênh đón. Từng nhà treo lụa đỏ... Thật đúng là náo nhiệt ah!" 
Đáy lòng Hà Tịch khẽ run lên. Dân chúng kính yêu, công cao chấn chủ, đây là chuyện mà tất cả các quân vương đều kiêng kị. Phụ thân của nàng tuy một lòng nhiệt huyết, trung quân vì nước, thế nhưng tránh không khỏi trong có kẻ tiểu nhân buông lời gièm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-tham-cung/254368/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.