Trích Tinh lâu lại một lần nữa trở thành lãnh cung. 
Từ một nơi cao như vậy mà ngã xuống còn có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh trong bất hạnh, về phần hài tử trong bụng thì không giữ được. 
Trên đầu Hà Tịch quấn băng dày đặc. Hai mắt vô thần dựa vào vách tường, nghe thấy tiếng đàn sáo cùng với tiếng cười duyên từ Lãm Nguyệt lâu truyền tới, nội tâm bi thương lại bao trùm khắp cơ thể nàng. 
Nàng không ngờ hắn lại vô tình như vậy. Vô tình đến mức mà ngay cả hài tử trong bụng nàng, hắn cũng không thèm để ý. Buồn cười nhất chính là không ngờ mạng nàng lại lớn như thế. Dù có bị tra tấn như thế nào đi chăng nữa thì vẫn còn sót lại một hơi thở. 
Hôm nay không những nàng mất đi hài tử mà ngay cả tình huống của phụ thân cũng không biết được chút nào. 
Mà ám vệ chỉ luôn hành động vì hoàng đế, dưới tình huống đặc thù như thế này cũng sẽ không nghe theo sự phân phó của nàng, nàng chỉ có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn mà sống như vậy. 
Đáng tiếc Thác Bạt Mẫn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện buông tha nàng. Mặc dù Hà Tịch đã hoàn toàn không có khả năng uy hiếp tới nàng ta. 
Mẫn phi có tin vui. 
Sau bảy ngày Hà Tịch mất đi hài tử, trong cung bỗng truyền ra cái tin vui này. 
Nghe nói sau khi thượng triều xong, việc đầu tiên hoàng thượng làm cính là tới Lãm Nguyệt lâu, tự mình đút thuốc cho nàng ta uống thuốc. Đối với nàng ta thập phần săn sóc. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-tham-cung/254370/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.