11
Tôi im lặng, không trả lời được.
Trái lại Phó Thời Chinh, người đang kẹp điếu thuốc trên tay lại có vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ.
Dưới cái nhìn chăm chú của Phó Tiện, anh ta còn giơ tay lên rít một hơi.
Anh ta vốn không định trả lời câu hỏi của Phó Tiện.
Tôi cảm thấy rối rắm.
Chuyện này phải nói thế nào đây?
Chẳng lẽ nói chiều nay tôi đến một trung tâm thương mại xa hoa đi dạo, vào nhà vệ sinh nam ở đó, còn đưa cho anh trai anh ở phòng kế bên một miếng băng vệ sinh?
Như thế sẽ phơi bày sự ngốc nghếch của tôi rồi.
Trong lúc do dự, giọng nói của Phó Tiện lại vang lên lần nữa.
“Đi thôi.”
Nói xong, anh chuyển động xe lăn, xoay người rời đi.
Tôi vội vàng đi theo, khi đi ngang qua Phó Thời Chinh, anh ta đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói trầm thấp: “Thuốc không tệ.”
“……Cảm ơn.”
Sau khi hai cuộc trò chuyện không thể hiểu được kết thúc, tôi chạy như bay ra ngoài, chủ động giúp phó Phó Tiện đẩy xe lăn.
Tôi không ngốc, tôi biết rõ ai mới là kim chủ của mình.
Mặc dù, Phó Thời Chinh giàu hơn em trai của anh ta nhiều.
…
Có lẽ nhà họ Phó đông người, nói là tiệc gia đình nhưng lại giống buổi tiệc rượu của giới thượng lưu hơn.
Tôi đứng phía sau Phó Tiện, đặt tay trên xe lăn, mỉm cười nhìn mọi người đi ngang qua ——
Có điều, xung quanh nhiều người đi tới đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-phon-hoa-co-nguoi/2603994/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.