13
Cái tát rơi mạnh xuống nhưng không đánh tới tôi.
Một cao một thấp, hai tay nắm chặt cổ tay đang vung xuống của Phó Uyển.
Sau vài giây yên tĩnh, xung quanh vang lên tiếng hít vào.
Một bàn tay đến từ Phó Tiện.
Anh ngồi trên xe lăn, cánh tay hơi nâng lên ngăn Phó Uyển lại.
Còn cái tay kia chính là ngọn nguồn khiến mọi người ngạc nhiên cảm thán ——
Phó Thời Chinh.
Phó Thời Chinh, người đã lạnh nhạt từ khi bước vào buổi tiệc, tự động phớt lờ mọi lời chào hỏi.
Anh ta nắm cổ tay Phó Uyển, giọng nói lạnh lùng.
“Ra thể thống gì.”
Bốn chữ, với giọng điệu gay gắt, ngay lập tức làm Phó Uyển im bặt.
Vừa nãy khi đối mặt với Phó Tiện, cô ta còn nói kháy, nhưng bây giờ lại nề nếp chuẩn mực, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Phó Thời Chinh không nói gì nữa.
Hoặc nên nói, với thân phận của anh ta, bốn chữ như vậy là đủ rồi.
Ánh mắt anh ta lướt qua Phó Uyển, hơi dừng lại trên mặt tôi, ngay sau đó xoay người rời đi.
Ngược lại, người phụ nữ mặc váy đỏ đứng bên cạnh Phó Thời Chinh lại đi tới.
Khác với sự kiêu căng, bướng bỉnh của Phó Uyển, cô ấy gật đầu chào Phó Tiện trước, sau đó nhìn tôi.
Bàn tay trắng nõn thon thả đưa r trước mặt tôi: “Chào cô, tôi là vị hôn thê của Phó Thời Chinh, Ôn Tố.”
Tôi vội vàng bắt tay cô ấy.
Ôn Tố.
Thật đúng là hữu danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-phon-hoa-co-nguoi/2603993/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.