6
“À…… Được.”
Ánh mắt của Phó Tiện quá áp bức, tôi không dám nhìn thẳng anh. Tôi tránh ánh mắt ấy dìu anh dậy.
Nhưng mà ——
Vừa rồi tôi ngã hơi xa, xe lăn còn cách vài bước lận.
Nghĩ tới đôi chân tàn tật không thể đứng thẳng của cậu Phó, tôi lại đỡ anh ngồi xuống sàn nhà.
“Anh ngồi ở đây một lát, em đẩy xe lăn đến.”
Phó Tiện không nói gì, nhưng ánh mắt ảm đạm đi đôi chút.
Tôi đoán có lẽ anh đang hối hận. Cho dù là mua một bình hoa cũng nên mua một bình hoa thông minh.
Để lấy công chuộc tội, tôi chạy như bay qua đó đẩy xe lăn lại đây.
Lại đưa tay ra dìu anh, nhưng Phó Tiện không nhúc nhích.
Gì nữa đây, thích cáu kỉnh à?
Tôi cúi đầu nhìn anh, chỉ thấy anh thở dài, khàn giọng mất tiếng nói:
“Đè chân tôi rồi.”
“…… Ngại quá.”
Để lập công chuộc tội lần nữa, tôi dùng hết sức bú mẹ khom người bế anh lên xe lăn.
Nhưng cậu Phó có vẻ vẫn không hài lòng.
Anh mím chặt môi, vàng tai đỏ bừng, kho nói chuyện gần như nghiến răng nghiến lợi: “Tư Dao, tôi bảo em đỡ tôi, không bảo em bế tôi.”
Thật là khó phục vụ.
Tôi đáp lại, đẩy xe lăn đến cạnh giường, muốn xem anh lên giường như thế nào.
Đúng lúc ấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Quay người lại.”
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ là……
Trên cái bàn đối diện tình cờ có một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-phon-hoa-co-nguoi/2603995/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.