Đợi tới lúc cậu ta đã tắt thở hoàn toàn, Nhiếp Ân kiểm tra một lúc thì mới hoàn toàn xác nhận rằng đã không còn sự sống nào trên người cậu ta nữa.
Nhẹ nhàng khoá trái cửa phòng vệ sinh, ném cậu ta vào góc cuối phòng của hành lang, giấu phía sau một góc tường nổi, sau đó lại yên lặng dọn dẹp hiện trường.
Bản thân cậu cũng nhanh chóng rửa sạch từng vết máu trên người, nhưng nó vốn dĩ là thứ khó lau chùi nhất nên buộc phải thay trang phục khác.
Ở trường mẫu giáo này, lúc nào cũng có sẵn 2 bộ để mặc thường ngày và mặc dự phòng, nên không phải lo gì cả.
Xong xuôi hết mọi thứ, cậu bình thản mở cửa ra và đi tới lớp học một cách nhẹ nhàng. Năm ấy vẫn chưa phổ biến các loại thiết bị giám sát cũng như không có ai khác bên ngoài, nên không lo chuyện bị bại lộ cả.
Còn dụng cụ gây án ấy, sớm đã tách luôn đinh và gạch sau đó để lại vào cặp rồi, đố ai lại có thể phát hiện ra khuôn mặt cam chịu ấy bây giờ đã bí mật đứng lên phản kháng lại.
Nhưng chuyện vẫn chưa xong hết, cậu lại tìm tới phòng y tế - nơi vẫn còn một cô y tá lương thiện luôn giúp đỡ xử lý băng vết thương mỗi khi cậu tìm tới, dùng ngôn ngữ kí hiệu báo rằng mình bỗng nhiên bị sốt cao, cần được đi khám gấp.
Cô ấy giao tiếp với Nhiếp Ân bằng ngôn ngữ cơ thể nhiều thời gian qua, nên chưa đầy vài phút đã hiểu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chom-no-trong-ang-mua/3446489/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.