🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, khi Tần Vũ Mộng xuống phòng ăn, Cố Dạ Hàn đã ngồi sẵn ở bàn như thường lệ. Ánh mắt anh lướt qua cô, nhanh chóng nhận ra điều gì đó khác lạ.

Cô bước đến với dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự kiên nghị không giống mọi khi. Tần Vũ Mộng không còn vẻ nghịch ngợm hay mơ màng thường thấy. Thay vào đó, cô trông chín chắn hơn, như đang giấu đi những toan tính và quyết định trong lòng.

Cố Dạ Hàn đặt tách cà phê xuống, ánh mắt sắc bén quan sát cô một lúc rồi trầm giọng hỏi:

- Em không sao chứ? Trông em có vẻ... khác.

Tần Vũ Mộng thoáng dừng lại, nhưng nhanh chóng nở nụ cười nhẹ:

Không có gì đâu. Chỉ là tối qua em suy nghĩ một chút.Có lẽ nên học cách nghiêm túc hơn.

Cố Dạ Hàn nheo mắt. Anh không dễ bị lời nói qua loa che mắt. Anh biết cô đang giấu chuyện gì đó, nhưng thay vì gặng hỏi, anh chỉ bình thản đáp:

Vậy thì tốt.Nếu có gì cần, em biết phải tìm ai rồi.Tần Vũ Mộng khẽ gật đầu, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, có những chuyện cô không thể để anh biết. Cô không muốn kéo anh vào rắc rối của mình, cũng không muốn đặt anh vào nguy hiểm.

Suốt bữa sáng, dù cố gắng giữ mọi thứ tự nhiên, Cố Dạ Hàn vẫn âm thầm quan sát từng biểu hiện của cô. Anh có cảm giác như Tần Vũ Mộng đang chuẩn bị cho một điều gì đó, một điều anh không thể kiểm soát. Và điều đó khiến anh bất an.

Khi Tần Vũ Mộng vừa rời khỏi phòng ăn, Cố Dạ Hàn ngồi lại, ánh mắt trầm ngâm. Anh nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống, đứng dậy và bước ra cửa. Bên ngoài, vài tên thuộc hạ đang đứng canh.

Anh liếc qua họ, giọng lạnh lùng nhưng đầy quyền uy:



Từ giờ, theo sát mọi hành động của cô ấy. Không để cô ấy rời khỏi tầm mắt.Nếu có bất kỳ điều gì bất thường, lập tức báo cáo.Các thuộc hạ đồng loạt gật đầu, không dám thắc mắc. Họ hiểu rõ khi Cố Dạ Hàn ra lệnh như vậy, đồng nghĩa với việc có điều gì đó rất nghiêm trọng.

Quay trở lại phòng làm việc, Cố Dạ Hàn ngồi xuống ghế, ngón tay khẽ gõ nhịp trên mặt bàn. Trong đầu anh tua lại từng cử chỉ, từng ánh mắt khác lạ của Tần Vũ Mộng sáng nay. Cô rõ ràng đang giấu anh chuyện gì đó.

Em nghĩ mình có thể tự giải quyết tất cả sao?- Anh lẩm bẩm, đôi mắt sắc bén ánh lên sự kiên quyết.Tần Vũ Mộng, anh sẽ không để em tự mình đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào.Tối đó, Tần Vũ Mộng ngồi trên giường, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra cửa sổ. Những suy nghĩ về mẹ nuôi và mối nguy hiểm tiềm tàng không ngừng quấy rầy cô. Một lúc sau, tiếng người giúp việc vang lên ngoài cửa, báo rằng bữa tối đã sẵn sàng.

Cô bước xuống phòng ăn, nơi Cố Dạ Hàn và Tư Mạch đã ngồi từ trước. Không khí trong phòng có chút căng thẳng, nhưng cả hai vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Tư Mạch bắt đầu lên tiếng:

Chuyện hôm trước, tôi đã có thêm thông tin. Người đứng sau có vẻ...Không cần điều tra thêm nữa,- Tần Vũ Mộng đột ngột cắt ngang, giọng bình thản nhưng cương quyết.Cả Tư Mạch và Cố Dạ Hàn đều bất ngờ nhìn cô. Tư Mạch cau mày, nghi ngờ hỏi lại:

- Tại sao? Cô không muốn tìm ra kẻ đã theo dõi mình sao?

Tần Vũ Mộng đặt đôi đũa xuống bàn, ánh mắt lảng tránh:

- Không cần thiết. Tôi nghĩ chuyện này sẽ không đi xa hơn nữa. Có lẽ... chỉ là hiểu lầm.

Cố Dạ Hàn nheo mắt, ánh nhìn sắc bén chạm đến gương mặt cô như muốn đọc thấu suy nghĩ của cô. Anh không tin lời cô, nhưng cũng không lên tiếng ngay lập tức. Tư Mạch nhún vai, tỏ vẻ không muốn tranh cãi:

Được thôi, nếu cô đã nói vậy.Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, đừng trách chúng tôi không nhắc nhở.Bữa ăn tiếp tục trong im lặng. Tần Vũ Mộng cảm nhận rõ ánh mắt của Cố Dạ Hàn không rời khỏi mình, như muốn ép cô phải nói ra sự thật. Nhưng cô chỉ cúi đầu, cố gắng che giấu cảm xúc rối bời trong lòng.

Bữa ăn vừa kết thúc, tiếng chuông điện thoại của Tần Vũ Mộng vang lên, phá tan không khí yên tĩnh. Cô nhìn màn hình, thấy tên "Tố Oanh" hiện lên. Tim cô bỗng đập nhanh, linh cảm không lành.

Cô bắt máy, giọng Tố Oanh run rẩy:



Vũ Mộng, mình... mình bị theo dõi! Có người đứng ngoài cửa nhà mình cả đêm, tiệm hoa của mình cũng vừa bị đập phá.Mình không biết nên tìm ai để giúp... Cậu có thể đến không?Tần Vũ Mộng siết chặt điện thoại, cảm nhận sự hoảng loạn của Tố Oanh qua từng lời nói. Không một chút do dự, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

- Chờ mình, mình sẽ đến ngay!

Cố Dạ Hàn, vẫn ngồi yên tại chỗ, ngay lập tức nhận ra sự bất thường. Anh đứng dậy, chắn trước mặt cô:

Chuyện gì xảy ra?Tố Oanh đang gặp nguy hiểm. Tôi phải đến đó!- Cô đáp nhanh, ánh mắt đầy lo lắng.Không cần đi một mình. Tôi và Tư Mạch sẽ đi cùng,- Cố Dạ Hàn nói, giọng chắc chắn, không cho cô cơ hội từ chối.Không lâu sau, cả ba đã lên xe, nhanh chóng lao đến chỗ của Tố Oanh. Tư Mạch, ngồi ghế phụ, lướt nhanh qua những thông tin về khu vực và tình hình gần đây. Cố Dạ Hàn lái xe với vẻ mặt nghiêm trọng, còn Tần Vũ Mộng ngồi phía sau, không ngừng lo lắng.

Khi họ đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến Tần Vũ Mộng sững sờ. Tiệm hoa nhỏ xinh của Tố Oanh giờ đây bị đập phá tan tành. Cửa kính vỡ nát, những chậu hoa bị đổ nhào ra đất. Tố Oanh đứng ở góc cửa, ánh mắt sợ hãi nhưng lập tức sáng lên khi thấy Tần Vũ Mộng.

- Vũ Mộng! Cậu đến rồi...

Tố Oanh nói, giọng nghẹn ngào, như thể vừa trút được gánh nặng lớn.

Cố Dạ Hàn bước xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khung cảnh hỗn loạn. Anh lập tức ra lệnh cho một nhóm thuộc hạ đang theo sau điều tra những dấu vết xung quanh. Tư Mạch đứng bên cạnh, kiểm tra cửa hàng và tìm kiểm manh mối.

Tần Vũ Mộng bước đến nắm lấy tay Tố Oanh, cố gắng trấn an:

- Không sao đâu. Có mình ở đây rồi. Không ai dám làm hại cậu nữa.

Nhưng trong lòng cô không ngừng dấy lên nỗi sợ hãi. Liệu đây có phải là đòn cảnh cáo của mẹ nuôi cô? Nếu đúng như vậy, mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.