Cả ba bước vào phòng khách, không khí giữa họ nhanh chóng trở nên nghiêm túc. Tư Mạch ngồi xuống ghế sofa, tay cầm lấy một ly trà mà người giúp việc vừa mang ra, ánh mắt lấp lánh sự suy tính.
Nghe này,- Tư Mạch bắt đầu, giọng anh trầm xuống.Tối nay có một bữa tiệc xã giao do một nhân vật quan trọng tổ chức.Theo những gì tôi tìm hiểu được, khả năng cao sẽ có vài kẻ liên quan đến vụ theo dõi Tần Vũ Mộng cũng tham dự.Đây là cơ hội tốt để lấy manh mối.Tần Vũ Mộng ngồi đối diện anh, ánh mắt đầy tập trung. Cô nghiêng người về phía trước, hỏi:
Vậy chúng ta sẽ làm gì ở đó? Cố gắng lấy thông tin hay...?Quan sát và tìm cách tiếp cận,- Tư Mạch đáp.Tôi đã sắp xếp để cả hai người có tên trong danh sách khách mời.Dĩ nhiên, Cố Dạ Hàn sẽ là tâm điểm, còn Vũ Mộng... cô chỉ cần làm sao để không thu hút quá nhiều sự chú ý.Tốt nhất là đi cùng anh ấy.Tần Vũ Mộng chau mày, không giấu được vẻ khó chịu.
- Đi cùng anh ta à? Thế tôi sẽ giống như phụ tá của anh ta sao?
Cố Dạ Hàn, đang đứng gần cửa số, quay lại nhìn cô, đôi mắt sâu thắm nhưng không thế hiện cảm xúc gì.
Nếu em muốn đi một mình và tự gây rắc rối, tôi không cản.Nhưng đừng quên, đây không phải trò chơi. Nếu muốn có câu trả lời, thì cần phối hợp,- anh nói, giọng lạnh lẽo.Tần Vũ Mộng mím môi, không cãi lại, dù trong lòng có chút không cam tâm. Cô biết anh nói đúng, nhưng thái độ của anh luôn khiến cô cảm thấy bị thách thức.
Vậy được rồi,- cô gật đầu, ánh mắt lóe lên chút quyết tâm.Tôi sẽ làm theo kế hoạch.Tư Mạch đứng dậy, gật đầu hài lòng.
Tốt. Bữa tiệc bắt đầu lúc tám giờ tối. Tôi sẽ lo phần sắp xếp, còn lại phụ thuộc vào hai người.Cẩn thận, vì những kẻ chúng ta đối mặt không phải hạng tầm thường.
Khi Tư Mạch rời đi để chuẩn bị, Cố Dạ Hàn và Tần Vũ Mộng vẫn còn lại trong phòng. Anh bước tới gần cô, cúi người xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đang hơi căng thẳng của cô.
Đừng để cảm xúc làm hỏng kế hoạch,- anh nói, giọng trầm ấm nhưng mang chút cảnh báo.Tôi sẽ luôn ở đó, nhưng em cần tự giữ mình.Tần Vũ Mộng nhìn anh, đôi mắt sáng lên chút bất phục, nhưng rồi cô khẽ gật đầu.
- Tôi biết,- cô đáp, giọng bình thản.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một tia lửa âm thầm bùng lên giữa hai người. Cuộc chiến sắp tới không chỉ là với kẻ thù ngoài kia, mà còn là với cảm xúc chồng chéo đang dần hình thành giữa họ.
Tần Vũ Mộng bước ra khỏi phòng, bộ váy dài ôm sát lấy thân hình mảnh mai của cô. Mái tóc buông nhẹ trên vai, mỗi bước đi đều toát lên sự tự tin đầy cuốn hút. Khi cô đến nơi cất vũ khí, đôi mắt cô lướt qua từng món đồ trước khi chọn một khẩu súng nhỏ gọn vừa đủ để giấu đi.
Cô vén váy lên, khéo léo nhét khẩu súng vào dây đai giấu dưới đùi. Đúng lúc đó, một giọng trầm thấp vang lên từ phía sau:
- Tần Vũ Mộng, em có biết mình đang làm gì không?
Cô giật mình quay lại, thấy Cố Dạ Hàn đứng tựa vào cánh cửa, ánh mắt sắc bén dán chặt vào hành động vừa rồi của cô.
- Tôi chỉ đang chuẩn bị thôi,- cô đáp, cố gắng giữ vẻ bình thản.
Anh bước lại gần, ánh mắt không rời khỏi cô:
Chuẩn bị?Em đứng trước mặt tôi, vén váy giấu súng, vậy mà không nghĩ đến chuyện tôi đang ở đây sao?Hay là em hoàn toàn không để tôi vào mắt?Tần Vũ Mộng nhíu mày, cảm thấy giọng anh mang theo chút gì đó bất mãn.
Anh đang nói gì vậy? Tôi chỉ làm những gì tôi thấy cần thiết.Nếu xảy ra chuyện gì, tôi phải tự mình bảo vệ.Cố Dạ Hàn nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt như xuyên thấu ý nghĩ của cô:
- Em không tin tôi.
Câu nói của anh như một lời khẳng định, khiến Tần Vũ Mộng cảm thấy bất ngờ.
Không phải vấn đề tin hay không,- cô cố gắng giải thích.Chẳng phải anh cũng luôn bảo tôi phải tự lo cho bản thân sao? Tôi chỉ đang làm theo lời anh thôi.Cố Dạ Hàn nhếch môi, nụ cười nhạt như thể chẳng hề bị cô lay động:
- Tự lo cho bản thân không có nghĩa là phủ nhận sự tồn tại của tôi.
Anh tiến thêm một bước, khoảng cách giữa họ gần hơn, khiến cô cảm nhận được sự áp đảo trong ánh mắt của anh.
- Tần Vũ Mộng, em có biết tôi ghét nhất là gì không?
Anh cúi xuống, giọng trầm hơn.
- Là em không hề tin tưởng tôi. Em nghĩ tôi không thể bảo vệ em sao?
Cô cứng người lại, không ngờ anh lại nói thẳng ra như vậy. Một phần trong lòng cô muốn phản bác, nhưng phần khác lại cảm thấy chột dạ.
Tôi không cần ai bảo vệ cả.Tôi tự lo được,- cô nói, giọng kiên định nhưng ánh mắt lại có chút dao động.Cố Dạ Hàn hít sâu một hơi, ánh mắt càng thêm lạnh lùng:
- Được.
- Nhưng nhớ kỹ, nếu em muốn thử xem tôi làm được gì, thì đừng hối hận.
Anh quay người rời khỏi phòng, để lại cô đứng đó, lòng rối bời với những cảm xúc không tên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]