🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tần Vũ Mộng ngồi trên bờ thềm, chân nhẹ nhàng đung đưa trong làn nước mát lạnh. Cô khoác lên mình bộ đồ bơi màu xanh dương, đơn giản nhưng lại tôn lên làn da trắng mịn màng.

Gương mặt cô trông thư giãn hơn hẳn, đôi tay nghịch ngợm quạt nhẹ những làn sóng nhỏ trên mặt nước, tạo thành từng gợn sóng lăn tăn lan xa.

Cố Dạ Hàn bước ra từ phía sau, anh mặc một chiếc quần bơi đen, thân hình rắn chắc hiện rõ dưới lớp ánh sáng mặt trời.

Đôi mắt sắc lạnh của anh thoáng dịu lại khi nhìn thấy Tần Vũ Mộng đang ngồi đó, vẻ mặt đăm chiêu nhưng đầy thoái mái.

Anh bước đến gần, nụ cười mỉm thoáng hiện trên khóe môi khi nhớ lại lần trước, khi anh đã ném cô xuống hồ mà không báo trước, khiến cô tức giận đến mức đỏ mặt tía tai.

- Ngồi đây đợi tôi lâu chưa?- Cố Dạ Hàn lên tiếng, giọng điệu vừa đùa cợt vừa thăm dò.

Tần Vũ Mộng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô thấy anh đứng đó, khuôn mặt tươi cười pha chút trêu chọc, khiến cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Anh đến rồi sao?Tôi tưởng anh sẽ ra trễ hơn một chút,- cô đáp, cố giữ vẻ bình thản.Cố Dạ Hàn bước lại gần hơn, cúi người xuống nhìn cô.

- Nhìn em có vẻ đang thư giãn nhỉ? Không giận tôi chuyện lần trước nữa à?

Tần Vũ Mộng nhớ lại khoảnh khắc bị anh quăng xuống hồ một cách bất ngờ, khuôn mặt cô thoáng chốc ửng đỏ.

Cô lườm anh một cái, cố nén cảm xúc.

Anh còn dám nhắc chuyện đó à?Tôi suýt chút nữa đã hắt xì liên tục sau đó.Cố Dạ Hàn bật cười khẽ, giọng anh mang chút trêu chọc:

Hôm nay không sợ tôi ném xuống nước nữa à?Nếu em ngồi đó đợi lâu quá, tôi có thể giúp em xuống nước sớm một chút.Tần Vũ Mộng nheo mắt nhìn anh, đôi mắt sắc lạnh như đang cảnh báo.



- Anh thử xem.- Cô thách thức, giọng nói đầy khiêu khích, nhưng vẫn không giấu nổi một chút e dè.

Cố Dạ Hàn nhún vai, ánh mắt đầy ẩn ý khi nhìn cô.

- Được thôi, lần này tôi sẽ nhẹ nhàng hơn,- anh nói, rồi bất ngờ cúi xuống, đưa tay ra chạm nhẹ vào bờ vai của

Tân Vũ Mộng.

Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị anh nhanh nhẹn kéo lên. Tần Vũ Mộng bị bất ngờ, cả người nghiêng về phía anh, nhưng lần này anh không ném cô xuống nước mà chỉ kéo cô đứng dậy khỏi bờ thềm.

Hôm nay không phải là để làm em sợ,- anh nói, ánh mắt đầy dịu dàng.Chỉ là muốn đi cùng em, thế thôi.Câu nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý của anh khiến Tần Vũ Mộng thoáng ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự gần gũi và quan tâm của Cố Dạ Hàn mà không hề pha chút lạnh lùng hay tàn nhẫn.

Cô mỉm cười đáp lại, lần này là nụ cười thật sự, không còn phòng bị hay giận dỗi.

- Vậy... chúng ta xuống nước thôi,- cô nói, kéo anh đi về phía hồ bơi, lần này là tự nguyện.

Cả hai cùng nhau bước vào làn nước mát lạnh, để những lo âu và căng thẳng trôi xa theo từng gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.

Hai người đùa vui trong làn nước mát, Tần Vũ Mộng nở nụ cười rạng rỡ, không còn vẻ lạnh lùng hay thách thức như trước. Cô bơi tới gần Cố Dạ Hàn, dùng tay bắn nước về phía anh. Anh nhướng mày, giả bộ tức giận rồi nhanh chóng vươn tay kéo cô lại gần.

Vòng tay anh siết chặt quanh eo cô, cả hai chợt im lặng nhìn nhau. Đôi mắt Tần Vũ Mộng sáng lấp lánh, phản chiếu hình ảnh của Cố Dạ Hàn. Trong khoảnh khắc đó, không gian dường như tĩnh lặng lại, chỉ còn tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ của họ.

Cố Dạ Hàn cúi xuống, gương mặt anh tiến lại gần hơn. Hơi thở ẩm áp của anh phả nhẹ lên má cô, khiến cô cảm nhận rõ ràng sự dịu dàng trong ánh mắt của anh. Tần Vũ Mộng khẽ nhắm mắt lại, dường như đã sẵn sàng cho một nụ hôn mà cô đã mong đợi từ lâu.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói đùa cợt vang lên từ phía sau:

- Ô, không ngờ mình đến phá đúng lúc thế này.



Cả hai giật mình, Tần Vũ Mộng đỏ mặt quay phắt đi, tách ra khỏi vòng tay của Cố Dạ Hàn. Còn anh thì ngay lập tức quay lại nhìn Tư Mạch, ánh mắt đầy tức giận và khó chịu.

- Cậu không biết hẹn trước à?- Cố Dạ Hàn nói, giọng lạnh lẽo như băng.

Tư Mạch nhún vai, khuôn mặt cười cợt không chút áy náy.

Thật xin lỗi, nhưng tôi có một tin mới, và dường như rất quan trọng.Tôi không nghĩ đợi thêm sẽ là ý hay đâu,- anh nói, ánh mắt lướt qua Tần Vũ Mộng đang đứng im lặng, đôi má ửng hồng vì ngượng ngùng.

Cố Dạ Hàn thở dài, vẻ mặt giận dữ dần nguôi đi. Anh biết Tư Mạch sẽ không làm phiền nếu không có chuyện quan trọng.

- Nói đi,- anh yêu cầu, giọng nói đầy nghiêm túc.

Tư Mạch ngừng cười, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Tôi vừa nhận được thông tin về đám người theo dõi Tần Vũ Mộng lần trước. Có vẻ như chúng không phải là bọn tầm thường.Theo những gì tôi điều tra được, chúng có liên kết với một tổ chức ngầm lớn hơn, và hiện tại chúng đang tiếp tục theo dõi, có thể là để chuẩn bị hành động.Nghe vậy, vẻ mặt Tần Vũ Mộng trầm xuống. Cảm giác bất an mà cô đã luôn cảm nhận dạo gần đây lại ùa về. Cô quay sang nhìn Cố Dạ Hàn, đôi mắt lộ rõ sự lo lắng.

- Anh nghĩ chúng muốn gì ở tôi?- cô hỏi, giọng trầm thấp.

Cố Dạ Hàn nắm lấy tay cô, siết chặt như để trấn an.

- Dù là gì đi nữa, tôi sẽ không để chúng đụng vào em,- anh khẳng định, ánh mắt sắc bén như dao.

Tư Mạch nhìn hai người, rồi gật đầu nghiêm túc.

Chúng ta sẽ cần phải chuẩn bị sớm hơn dự tính.Nếu chúng đã có động thái như vậy, thì mọi chuyện sẽ không đơn giản nữa.Không khí đùa cợt ban nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng và quyết tâm. Những tiếng cười đùa vui vẻ nơi hồ bơi đã bị thay thế bằng sự nghiêm túc của ba người, sẵn sàng đối mặt với mối nguy hiểm đang đến gần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.