Cố Dạ Hàn rời khỏi nhà từ sáng sớm để giải quyết một vài công việc, còn Tần Vũ Mộng sau một hồi loanh quanh trong căn biệt thự rộng lớn cũng bắt đầu cảm thấy buồn chán.
Cảm giác bí bách và bất an không ngừng len lỏi trong tâm trí cô. Sau khi không thể chịu nổi sự nhàm chán, cô quyết định đi tới phòng tập để giải tỏa bớt năng lượng.
Tần Vũ Mộng vào phòng tập, bật nhạc lên, khởi động và bắt đầu các bài tập võ thuật quen thuộc.
Mỗi cú đấm, mỗi cú đá như mang theo sự căng thẳng mà cô không thể diễn đạt thành lời. Cô liên tục tập luyện cho đến khi mồ hôi nhễ nhại, những suy nghĩ trong đầu cô cũng như mờ nhạt đi theo từng nhịp thở gấp gáp.
Đúng lúc đó, Cố Dạ Hàn vừa về đến nhà. Anh bước vào và hỏi người hầu:
- Vũ Mộng đang ở đâu?
Người hầu trả lời:
- Cô ấy đang ở trong phòng tập, thưa ngài.
Cố Dạ Hàn gật đầu, không nói thêm gì và đi thắng tới phòng tập. Khi anh bước vào, cảnh tượng đầu tiên anh thấy là Tần Vũ Mộng đang luyện tập một cách hăng say.
Cô hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của anh, chỉ chăm chú vào những động tác của mình. Nhưng ngay sau đó, cô bất ngờ dừng lại khi nhìn thấy bóng dáng anh qua gương.
Cô xoay người lại, ánh mắt đầy sự giận dữ và chút gì đó không hài lòng. Tần Vũ Mộng tiến tới, không nói một lời, cô đột ngột tung ra một cú đấm hướng về phía anh.
Cú đấm mạnh mẽ, nhanh như một cơn gió bất ngờ. Cố Dạ Hàn dễ dàng bắt lại cú đánh của cô, tay anh giữ chặt cổ tay cô, mỉm cười đầy khiêu khích:
Sao thế?Vẫn còn tức giận vì chuyện hôm qua sao?Tần Vũ Mộng hất tay anh ra, đôi mắt cô ánh lên vẻ thách thức.
- Anh nghĩ anh là ai mà dám tức giận với tôi?
Không để anh kịp đáp lời, cô tiếp tục lao tới, tung ra hàng loạt cú đá và đấm nhắm vào anh.
Cố Dạ Hàn né tránh một cách dễ dàng, mỗi lần cô định tấn công, anh đều chặn đứng và giữ chặt tay cô. Hai người cứ thế quấn lấy nhau, như một điệu nhảy đầy nguy hiểm.
- Em muốn so tài với tôi sao?- Cố Dạ Hàn hỏi, giọng trầm ấm nhưng đầy thách thức.
- Phải.
Anh nghĩ mình có thể dễ dàng khống chế tôi sao?- Tần Vũ Mộng đáp lại, hơi thở cô dồn dập, đôi mắt lóe lên sự kiên quyết.Cố Dạ Hàn không trả lời, chỉ nhếch mép cười. Anh đột ngột kéo cô lại gần, dùng lực giữ chặt hai tay cô, khóa chặt cô trong vòng tay mình. Tần Vũ Mộng cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra.
Sao lại tức giận thế này?- Cố Dạ Hàn thì thầm, giọng anh đầy vẻ trêu chọc.Có phải vì tôi đã bỏ qua cú ném dao của em hôm qua không?Anh...- Tần Vũ Mộng nghiến răng, đôi mắt sắc bén nhìn anh như muốn bùng cháy.Anh lúc nào cũng muốn kiểm soát tôi. Tôi ghét điều đó.Cố Dạ Hàn nhìn cô, trong đôi mắt anh không còn sự lạnh lùng thường thấy mà là một tia dịu dàng không rõ ràng.
Anh nới lỏng tay, buông cô ra một chút nhưng vẫn giữ khoảng cách gần:
Không phải tôi muốn kiểm soát em.Chỉ là tôi không muốn thấy em gặp nguy hiểm.Tần Vũ Mộng khựng lại, ánh mắt cô có chút dao động. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã lấy lại vẻ kiên cường thường ngày:
- Tôi không cần ai bảo vệ. Tôi tự biết cách lo cho mình.
Cố Dạ Hàn khẽ thở dài, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt mổ hôi của cô, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Tôi biết em mạnh mẽ, nhưng đôi khi... em cũng cần có ai đó ở bên cạnh.
Hai người đứng im, nhìn nhau. Một khoảnh khắc lặng lẽ trôi qua, như thể không gian xung quanh cũng im lặng để chờ đợi lời nói tiếp theo.
Nhưng không ai trong số họ lên tiếng nữa. Đó là một khoảnh khắc mà cả hai đều không muốn phá vỡ, một khoảnh khắc mà họ nhận ra rằng, giữa những cuộc so tài và thách thức, tình cảm giữa họ đang dần lớn lên một cách âm thầm và mãnh liệt.
Chiều hôm đó, Tần Vũ Mộng lững thững bước lên tầng hai của căn biệt thự. Cô dừng lại trước cửa phòng Cố Dạ Hàn, đôi mắt lơ đãng nhìn cánh cửa gô tối màu.
Đây là lần đầu tiên cô đứng ở đây, trước phòng riêng của anh, cảm giác có chút lạ lẫm xen lẫn một chút hồi hộp khó tả.
Cô muốn rủ anh ra hồ bơi. Những ngày qua, bầu không khí giữa họ có vẻ căng thẳng, và cô cảm thấy cần làm gì đó để phá vỡ sự im lặng này.
Nhưng khi đứng trước cửa phòng, cô lại không biết nên bắt đầu như thế nào. Tần Vũ Mộng hít một hơi sâu, cố gắng lấy hết can đảm để gõ cửa, nhưng lại lưỡng lự và rụt tay lại.
Cô đứng đó một lúc, lòng vòng nghĩ về đủ loại lý do để không gõ cửa.
Nếu anh ấy không muốn đi thì sao?Hay mình sẽ bị anh ấy từ chối một cách lạnh lùng?- Những ý nghĩ tiêu cực khiến cô chần chừ.Ngay lúc cô đang do dự, cửa phòng bất ngờ mở ra. Cố Dạ Hàn xuất hiện, đứng sừng sững trước mặt cô, khuôn mặt anh không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi thấy Tần Vũ Mộng đứng ngay trước cửa. Anh nhìn cô, nhướn mày:
- Sao em lại ở đây?- Anh hỏi, giọng nói đầy vẻ tò mò nhưng không lạnh nhạt như mọi khi.
Tần Vũ Mộng bối rối, lúng túng không biết nên trả lời thế nào. Cô vô thức vuốt lại mái tóc, cố gắng lấy lại bình tinh.
- À... Tôi muốn hỏi anh... liệu anh có muốn ra hồ bơi cùng tôi không?
Cố Dạ Hàn thoáng ngạc nhiên trước lời mời bất ngờ này. Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt sắc bén nhưng ẩn chứa chút dịu dàng.
Hồ bơi sao?Phải,- Tần Vũ Mộng cố gắng giữ vẻ tự tin.Thời tiết hôm nay khá nóng. Tôi nghĩ ra hồ bơi có thể sẽ thoải mái hơn.Cố Dạ Hàn nhìn cô một lúc lâu, như thể đang đánh giá sự chân thành trong lời nói của cô. Cuối cùng, anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười mỉm:
- Được thôi. Để tôi thay đồ, rồi chúng ta cùng đi.
Câu trả lời đồng ý của anh khiến Tần Vũ Mộng bất ngờ. Cô không nghĩ rằng anh sẽ dễ dàng đồng ý như vậy. Cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn niềm vui nhỏ bé len lỏi trong lòng cô.
- Vậy... tôi sẽ đợi anh ở dưới hồ,- cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Cố Dạ Hàn chỉ gật đầu, không nói thêm gì, anh đóng cửa lại để chuẩn bị. Tần Vũ Mộng quay lưng bước xuống cầu thang, lòng vẫn còn chút hồi hộp.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động mời anh đi đâu đó, và anh đã đồng ý. Cảm giác này thật mới mẻ, không giống những lần đối đầu căng thẳng thường ngày giữa họ.
Chiều nay, dưới ánh nắng vàng dịu, hồ bơi sẽ là nơi họ có thể thả lỏng, tạm quên đi những lo toan, căng thẳng thường ngày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]