Sau khi rời khỏi khu vườn, Tần Vũ Mộng trở về phòng, cảm giác trong lòng vẫn còn ngồn ngang. Những lời của Cố Dạ Hàn cứ quẩn quanh trong đầu cô, khiến cô khó lòng tìm lại được sự bình thản vốn có
Cô thả mình xuống giường, ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Ánh sáng yếu ớt của hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhuốm một màu vàng cam mờ ảo lên mọi thứ.
Cô đưa tay lên che mắt, thở dài một hơi. Cảm giác bức bối cứ ngày càng lớn dần trong cô. Cô không thể hiểu nổi mình đang mong đợi điều gì từ Cố Dạ Hàn, hay đúng hơn là cô đang mong đợi gì từ mối quan hệ này.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đột ngột, và cô không có thời gian để chuẩn bị tâm lý.
Cùng lúc đó, Cố Dạ Hàn bước vào nhà, sắc mặt vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt có chút trầm tư. Anh nhanh chóng ra hiệu cho Tư Mạch về phòng làm việc để tiếp tục bàn luận về nhiệm vụ sắp tới.
Cả hai người đều không nhắc đến cuộc trò chuyện ngoài vườn khi nãy, nhưng sự im lặng giữa họ lại chất chứa rất nhiều điều chưa nói.
- Tần Vũ Mộng thế nào rồi?- Tư Mạch bất chợt lên tiếng khi họ ngồi xuống bàn làm việc, ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Cố Dạ Hàn nhíu mày một chút, nhưng không trả lời ngay lập tức. Anh mở laptop, lướt qua những thông tin liên quan đến mục tiêu mới của họ, cố gắng tập trung vào công việc.
Nhưng những lời nói của Tần Vũ Mộng cứ vang lên trong đầu anh, như một tiếng vọng không thể dứt.
Anh thật sự quan tâm đến cô ấy sao?- Tư Mạch hỏi tiếp, nụ cười mỉm mang theo chút trêu chọc.Đây không giống anh chút nào, Cố Dạ Hàn.Cố Dạ Hàn đặt bút xuống bàn, nhìn Tư Mạch với ánh mắt sắc lạnh nhưng không trả lời. Anh không muốn nói ra cảm xúc của mình, bởi ngay cả anh cũng chưa thể hiểu rõ nó.
Chỉ biết rằng khi nhìn thấy cô ấy đau khổ hay gặp nguy hiểm, anh không thể nào bình tĩnh được.
Sự quan tâm đó có thể là điểm yếu của anh, anh có nhận ra không?- Tư Mạch thở dài, không còn vẻ đùa cợt như trước.Chúng ta đều biết trong công việc này, nếu để tình cảm chi phối, thì chỉ có thể dẫn đến thất bại.Điều đó tôi hiểu rõ hơn ai hết,- Cố Dạ Hàn đáp lại lạnh nhạt, ánh mắt anh như phủ một lớp sương mù.Nhưng tôi không thể ngăn mình quan tâm đến cô ấy. Đó là điều tôi không thể kiểm soát.Tư Mạch ngồi im một lúc, rồi gật đầu như hiểu ý.
Được rồi, nếu anh đã quyết định như vậy, tôi sẽ không can thiệp.Nhưng hãy nhớ, tình cảm là con dao hai lưỡi.Cuộc trò chuyện kết thúc nhanh chóng, cả hai quay lại tập trung vào nhiệm vụ sắp tới. Nhưng trong lòng Cố Dạ Hàn, một cơn sóng ngầm vẫn đang cuộn trào, không cách nào làm lắng xuống được.
Anh nhận ra rằng, dù có cố gắng che giấu và đẩy Tần Vũ Mộng ra xa, anh vẫn không thể phủ nhận cảm giác của mình. Và điều đó làm anh cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
Tần Vũ Mộng đứng dậy, mở cửa sổ, để những cơn gió đêm mát lạnh thổi qua. Cô nhìn ra ngoài, thấy ánh đèn thành phố lấp lánh trong đêm tối, lòng thầm nghĩ liệu Cố Dạ Hàn có đang nghĩ về cô hay không.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, cô quay đầu lại, trái tim đập nhanh hơn một nhịp.
-Cố Dạ Hàn?- cô khẽ gọi, nhưng không có ai trả lời. Cô chần chừ một lúc, rồi quyết định mở cửa.
Trước mặt cô là Cố Dạ Hàn, đứng đó, trong ánh sáng yếu ớt của đèn hành lang.
- Anh chưa ngủ sao?- cô hỏi, giọng có chút khàn khàn vì ốm.
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu đi một chút.
- Anh muốn nói chuyện với em một chút,- anh nói, giọng trầm và thấp.
Tần Vũ Mộng không trả lời, chỉ đứng tránh sang một bên, ra hiệu mời anh vào phòng.
Khi cả hai ngồi xuống bên giường, khoảng cách giữa họ dường như gần hơn bao giờ hết, nhưng lại có một bức tường vô hình ngăn cách. Không ai lên tiếng, cả hai chỉ im lặng nhìn nhau, như thể đang cố gắng hiểu rõ cảm xúc của đối phương.
Cuối cùng, Cố Dạ Hàn là người phá vỡ sự im lặng. - Anh không biết chúng ta sẽ đi đến đâu, Tần Vũ Mộng.
- Nhưng anh biết một điều, anh không muốn em rời xa anh.
Cô nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh lệ nhưng không để rơi giọt nước nào.
- Vậy thì đừng đầy em ra nữa, đừng khiến em phải bối rối.
Cố Dạ Hàn gật đầu, ánh mắt anh tràn đầy sự kiên định.
- Anh hứa.
Những lời đó như một lời cam kết, mang theo cảm giác của sự khởi đầu cho một điều gì đó mới mẻ, nhưng cũng đầy rủi ro và thử thách phía trước.
Cố Dạ Hàn vẫn ngồi cạnh Tần Vũ Mộng, không gian giữa hai người dường như trở nên chật chội hơn bởi sự im lặng đầy căng thẳng.
Tần Vũ Mộng cắn môi, ánh mắt rời khỏi anh và nhìn ra ngoài cửa sổ, những cơn gió đêm thổi qua mang theo chút lạnh buốt khiến cô khẽ run.
Em định tránh mặt anh mãi sao?- Cố Dạ Hàn cất tiếng, giọng trầm nhưng chứa đầy sự dò hỏi.Không phải em cố ý tránh mặt anh,- Tần Vũ Mộng đáp lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, sự kiên định xen lẫn một chút bối rối.Chỉ là... em không biết phải đối mặt với cảm xúc của mình thế nào.Anh hiểu không? Em không quen với việc bị ai đó ảnh hưởng quá nhiều như vậy.Cố Dạ Hàn khẽ cười, nụ cười nhẹ nhưng có chút cay đắng.
Anh cũng không quen, Tân Vũ Mộng.Trước giờ, anh luôn nghĩ mình có thể kiểm soát mọi thứ, từ công việc đến cảm xúc.Nhưng em thì khác, em khiến anh mất đi sự tự chủ đó.Vậy anh định làm gì?- Tần Vũ Mộng hỏi, ánh mắt cô long lanh như ánh đèn phố xa xăm, đầy mông lung.Anh không biết,- Cố Dạ Hàn thẳng thắn thừa nhận, điều mà anh hiếm khi làm.Nhưng anh biết rằng, nếu không có em ở đây, anh cảm thấy trống rỗng.Em làm anh mất tập trung, khiến anh phải lo lắng.Nhưng đồng thời, em cũng là điều duy nhất khiến anh cảm thấy mình vẫn còn cảm xúc, vẫn còn trái tim.Những lời của anh như một luồng gió ấm áp thổi qua trái tim Tần Vũ Mộng, làm tan đi những lớp băng giá cô cố tạo ra. Cô khẽ cười, nụ cười không rõ là buồn hay vui, nhưng nó khiến khuôn mặt cô bừng sáng.
Anh biết đấy, trong công việc của chúng ta, những cảm xúc đó có thể là một mối nguy hiểm,- cô nói nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu có chút trêu chọc.Vậy anh vẫn muốn giữ em bên cạnh sao?Phải, anh chấp nhận mạo hiểm,- Cố Dạ Hàn đáp lại ngay lập tức, không chút do dự.Chỉ cần em không rời xa anh.Được thôi, nếu anh dám mạo hiểm, em cũng sẽ không bỏ chạy,- Tần Vũ Mộng thách thức, đôi mắt cô sáng lên, tràn đầy quyết tâm.Anh bất ngờ tiến gần hơn, một tay giữ lấy gáy cô, kéo cô lại gần. Cả hai đều cảm nhận được hơi thở của nhau, sự căng thăng trong không khí gần như khiến mọi thứ xung quanh ngừng lại.
- Anh đã nói rồi, anh không để em đi đâu,- Cố Dạ Hàn thì thầm, giọng khàn khàn.
Tần Vũ Mộng nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, trái tim cô đập mạnh như muốn vỡ tung. Nhưng cô không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu.
Và trong khoảnh khắc đó, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ, không có bất kỳ lo lắng hay rào cản nào.
Cố Dạ Hàn khẽ nhắm mắt, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, đầy dịu dàng nhưng cũng mang theo lời hứa hẹn.
Anh không muốn thúc ép cô, không muốn đẩy mọi thứ đi quá nhanh. Anh chỉ muốn cô biết rằng, dù bất cứ điều gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên cô.
Đi ngủ đi,- anh nói nhỏ, tay vẫn không rời khỏi mái tóc mềm mại của cô.Anh sẽ ở đây, nếu em cần gì.Tần Vũ Mộng chỉ gật đầu, không nói thêm gì. Cô đứng dậy, bước về phía giường. Cố Dạ Hàn lùi lại, đứng dậy định rời đi, nhưng rồi anh quay lại nhìn cô thêm một lần nữa.
Chúc em ngủ ngon, Vũ Mộng, anh nói, giọng đầy sự quan tâm.Chúc anh ngủ ngon,- cô đáp lại, nhìn theo bóng lưng anh rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại, để lại cô một mình trong không gian yên tĩnh.Cô ngả lưng xuống giường, đôi mắt nhìn lên trần nhà. Dường như mọi thứ đã thay đổi. Cô không còn là cô gái lạnh lùng và độc lập như trước đây nữa, nhưng điều đó cũng không làm cô thấy khó chịu.
Ngược lại, cảm giác ấm áp khi có người quan tâm đến mình như vậy khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Có lẽ, tình cảm không phải là một điểm yếu như cô từng nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]