Tần Vũ Mộng ngồi trên ghế dài, tay nhẹ nhàng mân mê những chiếc lá nhỏ rơi rụng dưới đất. Sự tĩnh lặng của khu vườn giúp cô bình tâm lại phần nào, nhưng những suy nghĩ vẫn rối bời trong đầu.
Cô nhớ lại những lần đầu gặp Cố Dạ Hàn, anh luôn giữ khoảng cách, luôn lạnh lùng và khó đoán. Đó cũng chính là điều cuốn hút cô, nhưng giờ đây lại trở thành rào cản giữa hai người.
Những bước chân trầm ổn tiến lại gần, Tần Vũ Mộng không cần quay đầu cũng biết đó là Cố Dạ Hàn. Anh đến gần, đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn che khuất ánh nắng mặt trời. Anh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người ngồi cạnh nhau, không nói lời nào. Không khí căng thẳng từ cuộc trò chuyện trước đó vẫn còn vương vấn giữa họ. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo những chiếc lá bay lượn trong không trung.
- Tại sao em không nói gì?- Cố Dạ Hàn lên tiếng, giọng anh trầm khàn, pha lẫn chút bất lực.
Nói gì bây giờ?Chúng ta cứ mãi lặp đi lặp lại như thế này, anh biết rõ mà.Cố Dạ Hàn cúi đầu, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt thanh tú của cô. Có điều gì đó trong ánh mắt ấy, sự lo lắng pha lẫn cảm giác tội lỗi.
Tôi không muốn em hiểu lầm.Tôi thật sự không có ý định lợi dụng em, cũng không muốn em nghĩ rằng tôi chỉ giữ em lại vì một mục đích nào đó.Vậy anh giữ tôi lại vì cái gì?- Cô hỏi thẳng, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào anh.Anh chưa bao giờ nói rõ ràng cả, chưa bao giờ cho tôi biết lý do thật sự.Cố Dạ Hàn im lặng. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khó khăn khi phải đối diện với câu hỏi của cô. Anh luôn nghĩ rằng chỉ cần giữ cô bên mình là đủ, nhưng anh không ngờ cô cần nhiều hơn thế. Cô cần một lời giải thích, cần sự chân thành mà anh chưa từng cho cô.
- Em muốn rời đi không?- Anh hỏi, giọng anh thoáng sự bất an.
Tần Vũ Mộng nhìn anh chăm chú, như muốn tìm kiếm một điều gì đó trong đôi mắt lạnh lùng của anh. Cô mím môi, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh.
Tôi không biết,- cô thừa nhận.Có lẽ tôi đã quen với việc ở bên cạnh anh, nhưng tôi cũng không muốn mãi mãi là một con rối bị điều khiển.Em không phải là con rối,- Cố Dạ Hàn đáp, giọng anh thấp xuống.
- Em quan trọng với tôi hơn thế.
Tần Vũ Mộng không ngờ được nghe những lời này từ anh, đôi mắt cô thoáng sự ngạc nhiên. Cô quay đi, không muốn anh thấy đôi mắt mình bất giác dịu lại.
- Quan trọng đến mức nào?- Cô khẽ hỏi, giọng nhỏ nhẹ như một tiếng thì thầm.
Cố Dạ Hàn không đáp ngay. Anh với tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô. Cô không hất tay anh ra, chỉ im lặng nhìn xuống những ngón tay đan vào nhau.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp từ anh, sự chân thành mà anh chưa từng thế hiện.
- Quan trọng đến mức tôi không muốn mất em,- anh nói, giọng anh khàn đặc, như thể mỗi từ ngữ đều chất chứa nỗi lòng mà anh đã giấu kín bấy lâu nay.
Tần Vũ Mộng cười nhẹ, một nụ cười buồn bã.
Anh biết không, Cố Dạ Hàn, đôi khi sự quan tâm của anh lại khiến tôi cảm thấy lạc lối.Tôi không biết phải đối mặt với nó như thế nào.Vậy thì đừng đối mặt,- anh thì thầm, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.Hãy để tôi dẫn dắt em, ít nhất là lần này.Cô không đáp, chỉ gật đầu nhẹ. Họ ngồi bên nhau, để mặc cho sự im lặng vây quanh. Đây có lẽ là lần đầu tiên, cả hai đều chấp nhận hạ bớt lớp vỏ bọc của mình, để lại một chút chân thật giữa thế giới đầy toan tính và hiểm nguy mà họ đang sống.
Tần Vũ Mộng nhìn xuống bàn tay mình đang được Cố Dạ Hàn nắm lấy. Những ngón tay anh lạnh lẽo nhưng lại mang đến một cảm giác ấm áp lạ kỳ.
Cô hít sâu một hơi, cảm nhận hương thơm nhàn nhạt của những bông hoa hồng xung quanh vườn.
Cô muốn tin vào lời anh, muốn tin rằng giữa họ có thể có thứ gì đó ngoài những mục đích toan tính. Nhưng cô cũng hiếu rằng, niềm tin không phải là điều dễ dàng.
- Anh nói anh không muốn mất tôi, nhưng điều đó nghĩa là gì?- Tần Vũ Mộng khẽ hỏi, đôi mắt hướng ra xa, không nhìn thẳng vào anh.
Cô sợ rằng nếu nhìn vào đôi mắt sâu thằm đó, cô sẽ mất đi sự quyết đoán của mình.
Cố Dạ Hàn vẫn giữ im lặng một lúc lâu. Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải giải thích cảm xúc của bản thân với bất kỳ ai, bởi vì anh luôn quen với việc kiểm soát mọi thứ, kể cả trái tim mình.
Nhưng khi đứng trước cô, người con gái mà anh đã từng quyết định sẽ không để tâm, thì giờ đây anh lại không thể phớt lờ được cảm giác trong lòng.
Điều đó nghĩa là tôi quan tâm đến em,- anh nói, giọng anh trầm ấm, mang theo chút gì đó nhẹ nhàng mà cũng kiên định.Nhiều hơn cả những gì tôi từng nghĩ.Tần Vũ Mộng quay đầu lại, lần này cô nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm sự chân thành trong lời nói của anh.
Cô không hiểu tại sao lòng mình lại bỗng chùng xuống khi nghe những lời này. Một phần trong cô muốn tin, nhưng một phần khác lại tự nhủ rằng đừng để bản thân yếu lòng trước những lời ngọt ngào này.
Anh luôn khiến tôi bối rối,- cô khẽ nói, giọng lẫn chút nghẹn ngào.Anh vừa lạnh lùng, vừa quan tâm, vừa xa cách, vừa gần gũi.Tôi không biết đâu mới là con người thật của anh.Cố Dạ Hàn mỉm cười nhẹ, nụ cười thoáng qua đôi môi lạnh băng của anh.
Có lẽ tôi cũng không biết đâu mới là con người thật của mình khi ở bên em,- anh thừa nhận.Nhưng tôi biết một điều, là tôi không muốn em rời đi.Lời nói này như một nhát dao khứa vào tim Tần Vũ Mộng. Cô chưa từng nghĩ rằng người đàn ông lạnh lùng này lại có thể nói ra những lời như thế. Cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, không biết phải đáp lại thế nào.
Giữa không gian yên bình của khu vườn, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió, và hai người họ ngồi bên nhau, lặng im, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng.
Tần Vũ Mộng cảm thấy lòng mình dịu lại. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cảm giác này khiến cô thấy dễ chịu, như thể cô đã tìm thấy một nơi để nương tựa sau những sóng gió. Nhưng cô biết, giữa họ còn quá nhiều thứ chưa thể giải quyết, quá nhiều điều mà cô vẫn chưa rõ ràng.
Cô đứng dậy, phủi nhẹ những vệt bụi trên váy, nở một nụ cười mỉm với anh.
- Chúng ta nên vào nhà thôi, trời sắp tối rồi.
Cố Dạ Hàn gật đầu, đứng lên theo cô. Anh bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng khoác tay qua vai cô, kéo cô lại gần.
Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh khiến trái tim cô đập loạn nhịp, nhưng cô vẫn giữ vẻ ngoài bình thản.
Hãy cho tôi một chút thời gian,- Cố Dạ Hàn nói khẽ, giọng anh trầm và dịu dàng.Tôi sẽ cho em câu trả lời mà em muốn.Tần Vũ Mộng không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong lòng lại tràn ngập những suy nghĩ và cảm xúc hỗn loạn. Liệu cô có đủ kiên nhẫn để chờ đợi anh? Liệu cô có thể tin vào lời hứa hẹn của một người đàn ông mà cô không thể hiếu rõ?
Chỉ có thời gian mới có thể trả lời được những câu hỏi này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]