Tần Vũ Mộng đi khuất trong đêm tối, bước chân nhẹ nhàng nhưng vững vàng, trong lòng không khỏi cảm thấy một chút mâu thuẫn. Cô không thể phủ nhận sự lo lắng, bối rối trước những gì vừa xảy ra giữa cô và Cố Dạ Hàn.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng trái tim cô không thể ngừng nghĩ về anh, về những giây phút yếu đuối mà anh đã để lộ
Cố Dạ Hàn đứng im lặng, vẫn nhìn theo bóng cô cho đến khi cô hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt. Anh thở dài, tự hỏi liệu những lời hứa của mình có đủ để làm cô tin tưởng hay không.
Trong lòng anh, một cảm giác lạ lẫm và khó tả đang dâng trào. Anh không biết khi nào mình đã bắt đầu quan tâm cô, nhưng sự thật là, giờ đây, anh không thể dễ dàng để cô rời đi.
Anh quay lại nhìn Tư Mạch, người bạn thân vẫn đang đứng im lặng quan sát.
Tôi nói rồi mà,- Tư Mạch lên tiếng, giọng mang theo chút đùa cợt.Chỉ cần anh không đẩy cô ấy ra xa, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.Cố Dạ Hàn chỉ im lặng, không phản bác. Anh hiểu điều đó, nhưng không dễ dàng làm theo như lời Tư Mạch nói.
Mọi thứ với anh chưa bao giờ đơn giản như vậy.
Anh không phải kiểu người dễ dàng để lộ cảm xúc, và việc thừa nhận rằng mình đã sai, thậm chí muốn thay đổi, quả thật là một thử thách lớn.
Đừng để mất cô ấy,- Tư Mạch nói thêm, giọng nghiêm túc hơn.Cô ấy không phải người dễ dàng tha thứ đâu.Cố Dạ Hàn không trả lời, nhưng ánh mắt anh bỗng trở nên sắc bén hơn, đầy quyết tâm. Anh không thể để mọi thứ trôi qua như vậy được. Tần Vũ Mộng đã quá mạnh mẽ, quá tự lập, và đó chính là lý do khiến anh không thể để cô ra đi.
Cả hai không nói thêm gì nữa. Tư Mạch hiểu, anh biết rằng Cố Dạ Hàn sẽ không buông tay dễ dàng như vậy. Anh chỉ mong rằng lần này, Cố Dạ Hàn sẽ không làm tổn thương cô nữa.
Sáng hôm sau, Tần Vũ Mộng thức dậy với cảm giác mệt mỏi, như thể đêm qua là một cơn ác mộng dài. Cô cảm thấy có chút lạ lùng, khi mà tâm trí vẫn còn xoay quanh những lời nói của Cố Dạ Hàn tối qua.
Nhưng cô đã quyết định rồi, sẽ không để cảm xúc chi phối mình. Cô đã sống qua những ngày tháng tự lực cánh sinh và không muốn mình trở thành một phụ nữ phụ thuộc vào người đàn ông nào.
Cô đứng dậy, nhìn vào gương, tự nhủ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhưng thực tế, cô không hề tin vào điều đó.
Tần Vũ Mộng đi xuống phòng ăn. Cảnh vật bên ngoài vẫn bình yên như mọi khi, nhưng lòng cô lại chẳng hề yên ổn.
Cô ngồi xuống, người giúp việc đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho cô. Không khí trong phòng ăn dường như ngột ngạt, tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng thì thầm của chiếc đồng hồ trên tường.
Cố Dạ Hàn đến ngay sau đó, một lần nữa anh bước vào phòng ăn với dáng vẻ nghiêm nghị như mọi khi. Anh nhìn cô một lúc, nhưng không nói gì.
Tần Vũ Mộng cảm nhận được ánh mắt của anh, nhưng cô không muốn đối diện với nó. Cô khẽ cúi đầu, tập trung vào bữa ăn trước mặt.
Anh ngồi xuống đối diện, cả hai đều im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, Cố Dạ Hàn lên tiếng.
- Em khỏe không?- anh hỏi, giọng có chút nhẹ nhàng hơn bình thường.
Tần Vũ Mộng chỉ đáp lại một câu ngắn gọn:
- Tốt.
Cô không muốn nói nhiều. Mọi chuyện giữa họ bây giờ có lẽ chỉ cần im lặng để tự suy nghĩ và quyết định. Cô đã mệt mỏi với việc phải suy đoán cảm xúc của anh, và dường như đã đến lúc cô không cần phải quan tâm nữa.
Cố Dạ Hàn nhìn cô một lúc lâu, rồi cuối cùng thở dài, đặt đũa xuống.
Tôi hiểu em đang nghĩ gì,- anh nói, nhưng giọng anh lại đầy mơ hồ.Tôi sẽ cho em không gian, nhưng tôi không muốn em rời đi.Câu nói của anh khiến Tần Vũ Mộng ngừng lại, cô không ngẩng đầu lên, nhưng lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Cô không biết mình thực sự muốn gì, chỉ biết rằng, có lẽ mình không thể cứ mãi chạy trốn cảm xúc của mình.
Tần Vũ Mộng không đáp lại ngay lập tức. Cô ngồi im, ánh mắt không rời khỏi bát ăn trước mặt, dù trong lòng lại rối bời. Câu nói của Cố Dạ Hàn khiến cô không thể không suy nghĩ.
Anh nói không muốn cô rời đi, nhưng liệu đó có phải là sự quan tâm thật sự, hay chỉ là vì anh không muốn mất đi thứ gì đó mà anh đã có? Cô không thể chắc chắn được.
Cố Dạ Hàn vẫn ngồi đối diện, sự im lặng kéo dài giữa hai người như một bức tường vô hình.
Anh đã nói ra những lời đó, nhưng trong sâu thẳm, anh cũng không biết liệu bản thân có thể thay đổi hay không.
Anh vốn là người không dễ dàng thể hiện tình cảm, nhưng lần này, có điều gì đó khiến anh muốn giữ cô lại.
Cuối cùng, Tần Vũ Mộng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhưng không thiếu sự tổn thương.
Anh nghĩ rằng nói ra mấy lời này có thể thay đối được gì sao?- Cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự mệt mỏi.Anh muốn tôi ở lại, nhưng anh có chắc rằng mình muốn tôi ở lại vì tôi, hay chỉ vì tôi là một phần trong kế hoạch cúa anh?Cố Dạ Hàn im lặng. Anh không ngờ cô lại có thể nói ra những lời như vậy. Anh đã quá quen với việc điều khiển mọi thứ xung quanh mình, nhưng Tần Vũ Mộng lại là một ngoại lệ. Cô không dễ dàng bị kiểm soát, cũng không dễ dàng bị lừa dối.
Em nghĩ tôi đang lợi dụng em?- Anh hỏi, giọng có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại có chút bất lực.Không phải vậy.Vậy thì sao?- Cô đáp lại.
Làm sao tôi biết được. Anh luôn giữ khoảng cách, luôn lạnh lùng.Nếu có sự quan tâm, thì đó là sự quan tâm của một người đàn ông lạnh lùng, không phải của một người bạn hay người thân thiết.Cố Dạ Hàn nhìn cô, như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng. Anh biết mình không thể thuyết phục cô bằng lời nói.
Tình cảm, đối với anh, là thứ khó nói ra, nhưng đối với Tần Vũ Mộng, đó lại là điều quan trọng nhất. Cô không cần những lời hứa suông, cô cần sự thật, cần hành động.
Tần Vũ Mộng đứng dậy, không nhìn anh thêm lần nào nữa.
- Tôi sẽ ra ngoài một chút. Anh không cần lo lắng.
Cố Dạ Hàn không kịp ngăn lại, cô đã rời đi trước khi anh có thể nói thêm gì. Anh ngồi lại, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng. Anh biết, nếu không làm gì đó, cô sẽ không bao giờ quay lại.
Tần Vũ Mộng bước ra vườn, không có mục đích cụ thể, chỉ muốn thoát khỏi không gian này một chút.
Cô cần một chút thời gian để suy nghĩ về mọi thứ, về những gì vừa xảy ra và về cảm xúc của mình. Lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, cô cảm thấy như mình đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng trong cuộc đời.
Cố Dạ Hàn đã làm gì với cô? Liệu anh có thực sự quan tâm, hay chỉ đang giữ cô lại vì một lý do khác mà cô không thể hiểu được?
Cô dừng lại bên chiếc ghế dài, nhìn lên bầu trời trong xanh. Trong một khoảnh khắc, cô không cảm thấy bất kỳ điều gì. Chỉ có một khoảng trống lạ lẫm. Và rồi, cô chợt nhận ra, có lẽ mình không muốn cứ mãi sống trong khoảng trống đó.
Cố Dạ Hàn ngồi trong phòng, ánh mắt xa xăm, như đang đấu tranh với chính cảm xúc của mình. Anh không thể dễ dàng thừa nhận, nhưng sự hiện diện của Tần Vũ Mộng đã làm xáo trộn tất cả mọi thứ.
Cô là người duy nhất khiến anh cảm thấy mình không thể làm chủ được mọi thứ, và đó chính là lý do khiến anh không thể để cô đi.
Anh không thể để cô rời đi một lần nữa. Anh phải làm gì đó, dù không biết phải bắt đầu từ đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]