Sau khi rời khỏi khu vườn, Tần Vũ Mộng bước về phía con đường nhỏ dẫn ra ngoài. Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, cảm giác u uất dâng lên trong lòng, không rõ vì sự xa cách với Cố Dạ Hàn hay vì sự giằng xé trong tâm trí cô khi nghĩ về mối quan hệ này.
Cô muốn rời khỏi đây một chút, tìm đến nơi nào đó có thể làm dịu đi cảm giác hỗn loạn này.
Cố Dạ Hàn đứng nhìn theo bóng cô xa dần, anh nắm chặt bàn tay lại, mắt lộ rõ vẻ hối hận và bối rối. Tư Mạch từ phía xa tiền lại, khẽ thở dài khi thấy bạn mình như vậy.
- Anh để cô ấy đi sao?- Tư Mạch hỏi, giọng có chút mỉa mai nhưng không giấu được sự quan tâm.
Cố Dạ Hàn quay đầu lại, đôi mắt anh đăm chiêu và mệt mỏi.
- Tôi... không biết phải làm gì. Tôi chưa bao giờ cảm thấy khó xử như thế này.
Tư Mạch bật cười, vỗ vai bạn mình.
Cậu, người từng khiến bao nhiêu người phải khiếp sợ, giờ lại bối rối vì một cô gái.Tôi chưa từng thấy cảnh này bao giờ.Cố Dạ Hàn chỉ im lặng, đôi mắt hướng về phía Tần Vũ Mộng đã khuất bóng. Anh không thể hiểu nổi bản thân mình nữa. Anh từng nghĩ mình có thể kiểm soát mọi thứ, từ cảm xúc đến hành động, nhưng Tần Vũ Mộng đã phá vỡ mọi quy tắc của anh.
Tôi nghĩ cậu nên đối mặt với cảm xúc của mình đi,- Tư Mạch nói, giọng nghiêm túc hơn.Tôi đã biết cậu từ lâu, và lần đầu tiên tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-voi-lua/3744729/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.