Tần Vũ Mộng vừa bước xuống cầu thang vừa nghe thấy tiếng nói chuyện của Cố Dạ Hàn và Tư Mạch vọng ra từ phòng ăn.
Cô dừng chân một chút, nhìn qua khe cửa thấy hai người đàn ông đang bàn bạc chuyện gì đó, vẻ mặt cả hai đều nghiêm túc. Cô nhếch môi cười nhẹ, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn quyết định ngó lơ và đi thẳng vào phòng ăn.
Khi cô ngồi xuống bàn, người giúp việc lập tức bước tới, nở một nụ cười dịu dàng.
Cô Tần, chào buổi sáng.Hôm nay tôi đã chuẩn bị chút cháo và thuốc cho cô. Cô đang bị cảm, nên cố gắng ăn một chút để có sức hồi phục nhanh hơn.Tần Vũ Mộng nhìn bát cháo nóng hổi trước mặt, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp căn phòng khiến cô có chút ngạc nhiên.
Cô vốn quen với việc tự chăm sóc bản thân, ít khi có ai quan tâm tới tình trạng sức khỏe của mình. Dù trong lòng cô muốn phản kháng, nhưng cảm giác mệt mỏi từ cơn sốt hôm qua khiến cô không còn muốn tranh cãi thêm nữa.
Cô lặng lẽ cầm muồng, từng ngụm cháo nóng chảy qua cổ họng, làm dịu đi cảm giác khó chịu. Nhưng không khí trong phòng vẫn không thể thoát khỏi sự gượng gạo. Cố Dạ Hàn và Tư Mạch đã ngừng nói chuyện, ánh mắt cả hai hướng về phía cô
Tư Mạch là người phá vỡ sự im lặng trước, anh ta nở một nụ cười hóm hỉnh, liếc nhìn Cố Dạ Hàn rồi quay sang Tần Vũ Mộng.
Ồ, xem ra cô Tần hôm nay đã khá hơn rồi nhỉ?Thật ngạc nhiên khi thấy Dạ Hàn vì cô mà lo lắng như vậy đấy.Tần Vũ Mộng ngẩng đầu lên, đáp lại bằng một ánh mắt lạnh nhạt.
Tôi chỉ bị cảm một chút thôi, không đến mức phải làm phiền ai cả.Hơn nữa, tôi tự biết chăm sóc bản thân mình.Cô quay sang nhìn Cố Dạ Hàn, ánh mắt đầy sự thách thức.
- Tôi không cần anh phải bận tâm đâu.
Cố Dạ Hàn im lặng một lúc, anh rót thêm trà vào cốc của mình, ánh mắt vẫn giữ sự điềm tĩnh nhưng sâu thẳm ẩn chứa một tia không vui.
Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng em không tự hành hạ bản thân mình.Đây là nơi làm việc, tôi không muốn người của mình ngã bệnh.
Tần Vũ Mộng cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời nói của anh, một chút xót xa len lỏi trong lòng, nhưng cô nhanh chóng giấu đi cảm xúc đó. Cô nhếch môi cười nhạt, cúi xuống tiếp tục ăn cháo, không đáp lời.
Tư Mạch nhìn qua lại giữa hai người, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí. Anh bật cười phá tan bầu không khí ngột ngạt.
Thôi nào, hai người đừng căng thẳng như vậy. Tôi vừa đến đã thấy hai người chiến tranh lạnh rồi.Hay là tối nay cùng ra ngoài thư giãn một chút, uống vài ly cho khuây khỏa?Cố Dạ Hàn lắc đầu, - Tôi còn nhiều việc phải làm. Nếu muốn, cậu cứ đưa cô ấy đi.
Tần Vũ Mộng đặt muỗng xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Cố Dạ Hàn, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi cô.
Tôi không cần ai đưa đi cả. Tôi sẽ tự ra ngoài nếu tôi muốn.Và đừng lo, tôi sẽ không gây rối đâu.Cô đứng dậy, quay người bước ra khỏi phòng, để lại Cố Dạ Hàn và Tư Mạch trong im lặng. Tư Mạch nhìn theo bóng cô, rồi quay sang Cố Dạ Hàn, thở dài.
Cậu đúng là khó hiểu thật đấy. Lo lắng cho cô ấy như vậy, nhưng lại cố tỏ ra lạnh lùng.Đến bao giờ cậu mới chịu thành thật với cảm xúc của mình đây?Cố Dạ Hàn không trả lời, chỉ nhìn theo hướng Tần Vũ Mộng vừa rời đi, ánh mắt phức tạp khó đoán.
Tần Vũ Mộng bước ra khu vườn, nơi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua những tán lá xanh mướt. Không khí mát lành và hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ vốn dĩ có thể làm dịu lòng người, nhưng hôm nay lại chẳng thể làm vơi đi sự bức bối trong lòng cô.
Cô đứng yên giữa khu vườn, ánh mắt lạc đi nhìn những khóm hoa đang đua nở, đôi tay vô thức siết chặt lại.
Từ sau buổi sáng đầy căng thẳng, cô thấy như có một vách ngăn vô hình giữa mình và Cố Dạ Hàn, một khoảng cách mà cô không biết phải làm sao để vượt qua.
Sự quan tâm mâu thuẫn của anh, vừa dịu dàng vừa lạnh lùng, khiến cô cảm thấy bối rối và tức giận.
Tần Vũ Mộng khẽ cắn môi, cô chưa bao giờ thấy mình yếu đuối hay lạc lối như lúc này. Trước đây, mọi thứ đều rõ ràng, chỉ có nhiệm vụ và những kế hoạch được tính toán cẩn thận.
Nhưng từ khi gặp Cố Dạ Hàn, mọi thứ trong cô dường như đảo lộn, cảm xúc xen lẫn giữa giận dữ, tổn thương và cả một chút mong chờ.
Cô đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc mình, cảm giác gió mơn man trên da nhưng không thể xua tan được cơn bực bội đang dâng lên trong lòng.
Tần Vũ Mộng chợt cười mỉa mai chính mình, nghĩ về cuộc sống của mình trước đây vô tình, lạnh lùng, không cần phải quan tâm đến cảm xúc của ai khác, cũng không cần ai quan tâm. Nhưng bây giờ, có lẽ là lần đầu tiên cô thực sự muốn hiểu rõ một người.
- Thật là ngốc nghếch,- cô lẩm bẩm.
Tần Vũ Mộng cảm thấy bản thân như một con rối trong tay Cố Dạ Hàn. Cô tự hỏi, liệu có phải anh đã nắm thóp được cô, hay chỉ đơn giản là cô đang để bản thân lạc vào cảm xúc này quá sâu.
Cô ngồi xuống băng ghế đá dưới tán cây, nhắm mắt lại để hít thở sâu, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh vốn có.
Nhưng hình ảnh của Cố Dạ Hàn, từng cái nhìn đầy thăm dò, từng cử chỉ quan tâm vụng về của anh, cứ hiện lên trong đầu cô. Cô mở mắt, nhìn ra xa và thở dài.
- Bỏ qua đi, không đáng để nghĩ nhiều như vậy,- cô tự nhủ với chính mình, nhưng trái tim lại không ngừng nặng trĩu.
Tần Vũ Mộng biết rõ rằng nếu không muốn bị yếu đuối và phụ thuộc vào cảm xúc này, cô phải sớm tìm cách tự thoát ra. Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc cắt đứt hoàn toàn, trái tim cô lại nhói lên như bị dao cứa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau, kéo cô trở về với thực tại. Cô không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai. Cố Dạ Hàn đã đến bên cô, anh đứng im lặng một lúc, không nói gì, chỉ nhìn cô.
- Anh muốn nói gì sao?- Cô lạnh lùng hỏi mà không quay lại nhìn, cố giữ giọng điệu thản nhiên.
Cố Dạ Hàn nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi trước mặt, không thể giấu được chút lo lắng trong ánh mắt.
Anh biết rằng cô đang bức bối, nhưng lại chẳng thể dễ dàng tìm ra lời để nói. Sự xa cách giữa họ hiện tại không phải là điều anh mong muốn, nhưng cảm xúc hỗn loạn trong anh cũng khiến anh lưỡng lự không biết nên tiếp cận cô thế nào.
Không,- anh khẽ đáp, giọng điềm tĩnh nhưng có chút mệt mỏi.Tôi chỉ muốn chắc rằng em không có chuyện gì.Vậy thì tôi không sao,- cô đáp ngắn gọn, vẫn không quay lại nhìn anh, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.Nhưng Cố Dạ Hàn nhanh chóng nắm lấy tay cô, giữ cô lại.
- Vũ Mộng, đừng trốn tránh nữa. Chúng ta cần nói chuyện.
Tần Vũ Mộng quay đầu, nhìn anh với ánh mắt pha trộn giữa tức giận và nỗi đau.
Nói chuyện? Anh muốn nói gì?Chúng ta có gì để nói với nhau sao?
Cố Dạ Hàn thở dài, đôi mắt sâu thằm như muốn đọc thấu tâm can cô. Nhưng anh vẫn chưa kịp nói gì thêm thì cô đã rút tay ra khỏi tay anh, bước đi với một nụ cười nhạt.
- Nếu anh không có gì quan trọng, thì xin để tôi yên.
Anh nhìn theo bóng dáng cô rời xa, trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc. Anh biết mình đã làm cô tổn thương, nhưng lại không thể tìm ra cách để xoa dịu cả chính mình lẫn cô.
Lần đầu tiên trong đời, Cố Dạ Hàn cảm thấy bất lực trước một người phụ nữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]