Tần Vũ Mộng vừa bước xuống cầu thang vừa nghe thấy tiếng nói chuyện của Cố Dạ Hàn và Tư Mạch vọng ra từ phòng ăn.
Cô dừng chân một chút, nhìn qua khe cửa thấy hai người đàn ông đang bàn bạc chuyện gì đó, vẻ mặt cả hai đều nghiêm túc. Cô nhếch môi cười nhẹ, trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn quyết định ngó lơ và đi thẳng vào phòng ăn.
Khi cô ngồi xuống bàn, người giúp việc lập tức bước tới, nở một nụ cười dịu dàng.
Cô Tần, chào buổi sáng.Hôm nay tôi đã chuẩn bị chút cháo và thuốc cho cô. Cô đang bị cảm, nên cố gắng ăn một chút để có sức hồi phục nhanh hơn.Tần Vũ Mộng nhìn bát cháo nóng hổi trước mặt, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp căn phòng khiến cô có chút ngạc nhiên.
Cô vốn quen với việc tự chăm sóc bản thân, ít khi có ai quan tâm tới tình trạng sức khỏe của mình. Dù trong lòng cô muốn phản kháng, nhưng cảm giác mệt mỏi từ cơn sốt hôm qua khiến cô không còn muốn tranh cãi thêm nữa.
Cô lặng lẽ cầm muồng, từng ngụm cháo nóng chảy qua cổ họng, làm dịu đi cảm giác khó chịu. Nhưng không khí trong phòng vẫn không thể thoát khỏi sự gượng gạo. Cố Dạ Hàn và Tư Mạch đã ngừng nói chuyện, ánh mắt cả hai hướng về phía cô
Tư Mạch là người phá vỡ sự im lặng trước, anh ta nở một nụ cười hóm hỉnh, liếc nhìn Cố Dạ Hàn rồi quay sang Tần Vũ Mộng.
Ồ, xem ra cô Tần hôm nay đã khá hơn rồi nhỉ?Thật ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-voi-lua/3744728/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.