🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi chiếc xe dừng lại trước biệt thự, Tần Vũ Mộng cảm thấy một cảm giác mơ hồ trong lòng, như thể cô vừa thức tỉnh từ một cơn ác mộng nhưng lại không biết phải đi đâu tiếp theo.

Cố Dạ Hàn bước ra khỏi xe trước, không nói gì, chỉ khẽ mở cửa cho cô. Tần Vũ Mộng vẫn ngồi im một lúc, nhìn ra ngoài.

Cô không biết tại sao mình lại bị lôi kéo vào mớ cảm xúc rối ren này. Anh, Cố Dạ Hàn, một người luôn tỏ ra lạnh lùng, cứng rắn, không bao giờ để lộ bất kỳ dấu hiệu gì của sự quan tâm, lại có thể bế cô lên như vậy.

Dù sao, cô vẫn không thể phủ nhận rằng những hành động đó đã khiến trái tim cô xao xuyến.

Khi cô bước ra khỏi xe, anh đã đứng sẵn ở cửa chính, không một câu hỏi, không một lời giải thích. Chỉ có ánh mắt ấy, lạnh lùng nhưng không thể nào che giấu được sự lo lắng mà cô có thể cảm nhận được.

- Em vào đi, khuya rồi.- Anh nói, giọng điệu vẫn đều đều, nhưng không như mọi khi, có một chút gì đó mệt mỏi.

Tần Vũ Mộng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu bước vào. Trong không khí yên tĩnh của biệt thự, cô có thể cảm nhận được không khí khác lạ giữa họ.

Lúc trước, dù họ có cùng một không gian, nhưng dường như hai người hoàn toàn tách biệt. Giờ đây, sự im lặng không còn lạnh lẽo như trước nữa. Nó mang một chút gì đó đầy mơ hồ, khó hiểu.

Cố Dạ Hàn theo sau, không vội vàng, chỉ nhìn cô qua từng bước đi của cô. Anh vẫn là người đàn ông kiên định, nhưng có lẽ chính anh cũng đang tự hỏi, liệu sự thay đổi này có phải là điều anh thật sự muốn.

Tần Vũ Mộng bước vào phòng, khẽ đóng cửa lại sau lưng. Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài màn đêm.

Bầu trời đêm hôm nay thật yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ ảo từ xa và gió thoảng qua, mang theo hơi lạnh. Nhưng trong lòng cô lại chẳng thể nào cảm thấy bình yên.

Cố Dạ Hàn không vào ngay, anh đứng ngoài cửa nhìn cô. Anh hiểu rằng, dù không nói ra, nhưng cô đang trải qua một điều gì đó trong lòng. Anh không biết phải làm gì lúc này, nhưng cảm giác không thể ngó lơ cô cứ lẩn khuất trong anh.

Một lúc sau, anh vào phòng, đứng trước mặt cô, không nói gì. Tần Vũ Mộng ngẩng đầu lên, ánh mắt họ giao nhau, có chút im lặng nhưng lại đầy ẩn ý.

Có thể chúng ta cần một chút thời gian,- Tần Vũ Mộng lên tiếng, giọng hơi khàn, như thể vừa rời khỏi cơn mơ.Để hiểu rõ hơn về mình, về những gì thật sự đang xảy ra.Cố Dạ Hàn không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Anh biết cô nói đúng, và điều đó không khiến anh bất ngờ.

Nhưng cũng có một phần trong anh, một phần mà anh không thể hiểu, nó không muốn để cô đi, không muốn cho cô một khoảng cách nào nữa.

- Thời gian có thể là câu trả lời cho chúng ta.

Anh nói, rồi quay đi, không hỏi thêm gì. Nhưng cái cách anh rời đi, giống như một sự nhượng bộ mà anh không thế thừa nhận.

Tần Vũ Mộng nhìn theo bóng anh, cảm giác bất an vẫn chưa biến mất. Cô tự hỏi liệu đây chỉ là một bước ngoặt trong mối quan hệ phức tạp của họ, hay nó sẽ dẫn đến một kết thúc mà cả hai không thể đoán trước.

Trong lòng cô, những câu hỏi vẫn vây lấy từng suy nghĩ. Cô không biết anh sẽ phản ứng thế nào nếu biết rõ những suy nghĩ thực sự của mình. Cô cũng không biết, cuối cùng, chính bản thân cô sẽ lựa chọn như thế nào.



Tần Vũ Mộng mở toang cửa sổ, để mặc làn gió đêm lạnh buốt ùa vào, xoa dịu những suy nghĩ rối bời trong cô.

Nhìn ánh trăng sáng ngoài trời, cô cảm thấy lòng mình trống trải và mông lung. Cảm xúc với Cố Dạ Hàn vừa mâu thuẫn vừa rõ rệt, nhưng cô vẫn chưa thể đối diện.

Không khép cửa lại, cô quay về giường, để gió lùa vào, mang theo chút yên bình mơ hồ mà cô khao khát tìm thấy.

Cố Dạ Hàn ngồi đối diện với Tư Mạch trong phòng ăn. Hai người đang trao đổi những thông tin quan trọng về các nhiệm vụ gần đây.

Tư Mạch là người bạn thân thiết của Cố Dạ Hàn, luôn là nguồn tin cậy trong việc cung cấp tin tức ngầm. Họ trò chuyện khá tự nhiên, nhưng Cố Dạ Hàn liên tục nhìn đồng hồ, không giấu được sự bồn chồn.

Tư Mạch nhận thấy sự mất tập trung của anh, liền nhướn mày cười trêu, - Cậu đang đợi ai à?

- Chưa bao giờ thấy cậu mất kiên nhẫn như thế này.

Cố Dạ Hàn chỉ cười nhẹ, không trả lời. Đã quá giờ mà vẫn chưa thấy Tần Vũ Mộng xuống ăn sáng như thường lệ.

Bỗng nhiên, từ trên lầu vọng xuống tiếng ly vỡ loảng xoảng. Cố Dạ Hàn lập tức đứng dậy, không nói thêm lời nào, vội bước nhanh lên cầu thang.

Trong phòng, Tần Vũ Mộng nằm co ro trên giường, sắc mặt nhợt nhạt. Cô bị ốm sau một đêm hứng gió lạnh và còn uống rượu.

Cô cố với tay lấy ly nước trên bàn nhưng không may làm rơi xuống sàn. Tiếng ly vỡ khiến cô nhíu mày, càng thêm khó chịu trong cơn mệt mỏi.

Cố Dạ Hàn đẩy cửa bước vào, ánh mắt đầy lo lắng.

Em bị sao thế?- Anh nhanh chóng tiến lại, đỡ cô dậy, đưa tay sờ trán cô, cảm nhận được nhiệt độ cao.Anh... làm gì ở đây?- Tần Vũ Mộng yếu ớt hỏi, đôi mắt mơ màng nhìn anh, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.Đừng nói gì nữa.Em đang sốt đấy.- Giọng Cố Dạ Hàn trầm ấm, có chút trách móc nhưng xen lẫn sự quan tâm.Anh nhẹ nhàng giúp cô dựa vào gối, sau đó nhanh chóng đi lấy nước và thuốc cho cô.

Tư Mạch đi theo Cố Dạ Hàn lên lầu, vừa bước tới cửa phòng đã chứng kiến cảnh anh đang dịu dàng chăm sóc Tần Vũ Mộng.

Nhìn thấy Cố Dạ Hàn lấy khăn ấm lau mặt cho cô, anh không nhịn được mà bật cười, cất giọng trêu chọc:

Ô, không ngờ đấy.Nghe nói dạo gần đây cậu giấu một người phụ nữ trong nhà, nhưng tôi vẫn nghĩ chỉ là tin đồn thôi.Bây giờ thì không cần chứng minh nữa rồi.Cố Dạ Hàn quay lại, ném cho Tư Mạch một ánh nhìn cảnh cáo.

Cậu không bận rộn gì à?Rảnh rồi đến mức phải đi hóng chuyện của tôi?Tư Mạch cười cợt, khoanh tay đứng dựa vào khung cửa.

Nhìn cậu thế này, tôi không khỏi tò mò. Không ngờ một người lạnh lùng, xa cách như Cố Dạ Hàn lại có thể chăm sóc ai đó dịu dàng đến vậy.Đúng là hiếm gặp.

Tần Vũ Mộng nằm trên giường, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người nhưng không có sức để phản ứng, chỉ nhắm mắt thở nhẹ.

Cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của Cố Dạ Hàn đang chạm vào trán mình, khiến lòng cô dấy lên một cảm giác mơ hồ, nửa phần khó chịu nửa phần ấm áp.



Đừng nói lung tung,- Cố Dạ Hàn lạnh giọng đáp, cố giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng ánh mắt lại vô tình dừng lại trên gương mặt nhợt nhạt của Tần Vũ Mộng.Tôi chỉ là không muốn thấy cô ấy hành hạ bản thân mình mà thôi.Ô, nói thế nghĩa là cậu vẫn quan tâm cô ấy,- Tư Mạch nhún vai, cười gian.Thôi, tôi không làm phiền nữa. Sẽ để cậu tiếp tục công việc 'chăm sóc đặc biệt' này.Tư Mạch vừa rời đi vừa không ngừng cười thầm. Anh không ngờ rằng người như Cố Dạ Hàn lại có ngày bị rơi vào tình huống này.

Rõ ràng, sự quan tâm đặc biệt mà Cố Dạ Hàn dành cho Tần Vũ Mộng không đơn thuần chỉ là một trách nhiệm thông thường.

Sau khi Tư Mạch rời đi, Cố Dạ Hàn quay lại nhìn Tần Vũ Mộng. Cô vẫn nằm yên, đôi mắt khép hờ, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn không mất đi vẻ sắc sảo thường thấy.

Anh khẽ thở dài, rót một ly nước rồi nâng cô dậy, giọng anh trầm ấm nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc:

- Uống một chút nước đi, em sẽ cảm thấy khá hơn.

Tần Vũ Mộng mở mắt, nhìn anh chăm chú. Cô cảm nhận được sự quan tâm trong hành động của Cố Dạ Hàn, nhưng lại không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Cô chậm rãi uống nước, rồi cất giọng khàn khàn vì cơn sốt:

- Anh không cần phải làm thế này. Tôi chỉ là hơi cảm lạnh thôi, sẽ tự khỏi.

Cố Dạ Hàn đặt ly nước xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, nhưng giọng nói lại pha chút lo lắng mà chính anh cũng không nhận ra.

Em nghĩ tôi muốn chăm sóc em à?Nếu không phải vì em cứ hành hạ bản thân, thì tôi đâu cần bận tâm làm gì.Tần Vũ Mộng khẽ cười nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm.

- Vậy thì anh cứ để mặc tôi đi. Tôi đã quen với việc một mình rồi, không cần ai phải lo lắng cho mình cả.

Câu nói của cô khiến Cố Dạ Hàn im lặng trong vài giây. Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng hiện sự đấu tranh. Phải rồi, anh đã luôn cố giữ khoảng cách, cố không để cảm xúc chi phối mình.

Nhưng lần nào nhìn thấy cô, anh cũng không thể kiềm chế được sự lo lắng. Cuối cùng, anh quay đi, giọng nói lạnh lùng nhưng ẩn chứa nỗi bất lực:

Tôi không thể để em tự hủy hoại bản thân mình. Chuyện tối qua là sao?Tại sao cô không về nhà mà cứ muốn ở lại quán bar?Tần Vũ Mộng bật cười, giọng khàn khàn, yếu ớt nhưng đầy chua chát.

Anh lo sợ tôi gây chuyện sao?Hay là anh sợ tôi sẽ làm gì đó vượt quá giới hạn?Cố Dạ Hàn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Cuối cùng, anh cúi xuống, ghé sát vào cô hơn, ánh mắt sắc bén:

Tôi chỉ muốn em hiểu, ở ngoài kia có quá nhiều nguy hiểm.Nếu em không biết tự chăm sóc mình, thì tốt nhất hãy nghe lời tôi.Tần Vũ Mộng ngước nhìn anh, đôi mắt đen láy dấy lên một tia đối đầu.

- Tôi không phải là người mà anh có thể kiểm soát. Dù anh có muốn xích tôi lại, tôi vẫn sẽ tìm cách phá tan xiềng xích đó.

Những lời nói sắc bén của cô khiến Cố Dạ Hàn thoáng ngẩn người. Anh không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn cô thật lâu, rồi đứng dậy. Trước khi rời đi, anh chỉ để lại một câu:

- Được thôi, nếu em đã nghĩ như vậy. Nhưng tôi vẫn sẽ không để em rời khỏi tầm mắt của mình.

Cánh cửa đóng lại, để lại Tần Vũ Mộng một mình trong căn phòng. Cô nằm im, đôi mắt nhìn lên trần nhà. Sự mệt mỏi, kiệt quệ của cơn sốt hòa lẫn với cảm xúc mơ hồ trong lòng khiến cô không thể phân định rõ đâu là sự giận dỗi, đâu là sự đau lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.