Sau một buổi luyện tập căng thẳng, Tần Vũ Mộng cảm thấy cần phải trút bầu tâm sự. Cô đã lâu không nói chuyện một cách thoải mái với ai, và trong lòng cô lúc này có quá nhiều suy nghĩ hỗn độn, những cảm giác bất an không thể chia sẻ với Cố Dạ Hàn.
Cô quyết định rủ Tố Oanh, một người bạn có thể nghe cô nói mà không phán xét, đến một quán bar để thư giãn và tâm sự.
Quán bar mà Tần Vũ Mộng chọn có không khí ấm cúng, với ánh đèn mờ ảo và âm nhạc du dương, một không gian lý tưởng để trút bỏ mọi gánh nặng.
Khi Tố Oanh bước vào quán, cô đã nhận ra ngay vẻ mặt mệt mỏi và có chút lo âu của Tần Vũ Mộng. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với cô bạn thân, gọi đồ uống cho cả hai rồi đợi Tần Vũ Mộng lên tiếng.
- Cuối cùng cũng có thời gian rảnh để tụ tập với nhau,- Tố Oanh cười nhẹ, nhưng trong lòng cô cảm nhận được sự khác biệt trong thái độ của Tần Vũ Mộng so với trước đây.
Tần Vũ Mộng nhìn chằm chăm vào ly cocktail, tay cô khẽ lắc nhẹ, để suy nghĩ dần trôi đi cùng những hạt đá trong ly. Một khoảng lặng kéo dài trước khi cô hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu lên tiếng.
Thực ra, mình không biết mình muốn gì nữa, Oanh,- cô bắt đầu, giọng khẽ run.Cái cảm giác này giữa mình và Cố Dạ Hàn... nó quá phức tạp.Mình không thể phân biệt nổi, là tình cảm thật sự hay chỉ là sự phụ thuộc vào anh ta, hay chỉ đơn giản là một thứ gì đó, một mối quan hệ tồn tại trong công việc.Tố Oanh im lặng lắng nghe, cảm nhận được nỗi bối rối trong giọng nói của Tần Vũ Mộng. Cô biết bạn mình không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng sự bất an này đã kéo dài đủ lâu để cô không thể làm ngơ.
Mình và anh ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, những nhiệm vụ nguy hiểm, những giây phút căng thẳng đến nghẹt thở.Nhưng ngoài công việc, mình không biết liệu có còn gì khác không?- Tần Vũ Mộng tiếp tục, đôi mắt cô nhìn xuống, tránh ánh nhìn của Tố Oanh, như thể không muốn để ai thấy sự tổn thương đang ẩn sâu trong đó.Cô nhẹ nhàng cười, nhưng nụ cười đó có chút chua chát.
Với công việc của mình, mình không thể để cảm xúc chi phối.Đặc biệt là với người như Cố Dạ Hàn. Anh ta không giống ai, quá mạnh mẽ, quá lạnh lùng.Mình cảm thấy mình luôn là một quân cờ, chỉ biết hành động theo lệnh, chẳng bao giờ có thể thực sự đứng ngoài mọi thứ để nhìn nhận mọi chuyện một cách khách quan.Tố Oanh nhìn cô bạn thân của mình, thấy sự mệt mỏi và khó khăn trong mắt cô.
- Mày có cảm giác gì với Cố Dạ Hàn không? Hay chỉ là vì mày thấy mình đang bị cuốn vào cuộc chơi này?
Tần Vũ Mộng im lặng một lúc lâu, như thể đang tìm kiếm câu trả lời cho chính mình.
Mình không biết nữa, Oanh.Mình muốn tin là mình không yếu đuối đến mức bị điều khiển cảm xúc.Nhưng không hiểu sao, mỗi lần ở gần anh ta, mình lại không thể kiểm soát được.Cảm giác như anh ta có thể dễ dàng thấu hiểu tất cả những gì mình không dám thừa nhận, và đôi khi... mình không thể ngừng nghĩ về anh ta.Cô ngừng lại, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, như thể mọi thứ cô đang giữ lại bỗng chực trào ra.
Nhưng mình sợ. Mình sợ rằng mình sẽ trở thành một phần của anh ta, mà lại chăng bao giờ là chính mình.Anh ta quá mạnh mẽ, quá kiên quyết.Mình không biết liệu có thể đồng hành cùng anh ta lâu dài không, và cũng không biết liệu anh ta có thể chấp nhận được con người thật sự của mìnhTố Oanh nhìn vào mắt cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy thấu hiểu.
Cố Dạ Hàn là người đặc biệt, Mộng. Anh ta không phải là người dễ dàng chia sẻ cảm xúc, nhưng mình nghĩ, anh ta cũng có những điều chưa nói ra.Mày có bao giờ tự hỏi rằng, có thể anh ta cũng đang bối rối và không biết làm sao với mối quan hệ này?Tần Vũ Mộng khẽ lắc đầu.
Mình không nghĩ vậy. Anh ta không phải kiểu người dễ bộc lộ cảm xúc.Anh ta hành động theo lý trí, không giống như mình, dễ bị cảm xúc chi phối.Tố Oanh mỉm cười nhẹ.
Mày đúng, anh ta không giống mày, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không có cảm giác.Có lẽ, cả hai người đều sợ hãi điều gì đó, và đó chính là lý do khiến mối quan hệ của các mày trở nên căng thẳng như vậy.Tần Vũ Mộng suy nghĩ một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói:
Mình không biết,Oanh Oanh. Có thể đúng như mày nói, mình sợ.
Mình sợ khi để cảm xúc lấn át lý trí. Nhưng cũng có lúc, mình muốn được sống như một con người bình thường, không phải là cỗ máy chiến đấu vô cảm như hiện tại.Cô hít một hơi thật sâu, như thể đã giải tỏa được một phần nào đó trong lòng.
- Cảm ơn mày, Oanh Oanh. Ít nhất, mình đã có thể nói ra những gì mình đang suy nghĩ.
Tố Oanh gật đầu, vỗ nhẹ vào tay cô bạn.
Mày không cô đơn đâu, Mộng Mộng. Và anh ta cũng vậy.Cả hai người đều có những nỗi lo riêng, nhưng nếu các mày thực sự muốn tiếp tục, đừng để nỗi sợ chia rẽ.Tần Vũ Mộng nhìn cô bạn, lòng nhẹ nhõm hơn phần nào, dù vẫn còn nhiều câu hỏi chưa có lời giải. Nhưng ít nhất, cô biết rằng mình không đơn độc trong cuộc hành trình này.
Tần Vũ Mộng vẫn ngồi yên trong bóng tối của quán bar, tay cầm ly rượu nhưng không uống.
Cô đã quá mệt mỏi với những suy nghĩ không ngừng, đầu óc như bị lôi kéo trong những ngã rẽ không có lối thoát.
Đêm khuya, không gian im lặng và tĩnh lặng như một bức tranh đầy sự cô độc.
Bất chợt, điện thoại của cô rung lên, phá vỡ sự im lặng. Cô nhìn vào màn hình, là cái tên mà cô không muốn thấy trong lúc này Cố Dạ Hàn.
Cô nhíu mày, do dự một lúc rồi quyết định không nghe máy. Lúc này, cô chỉ muốn yên tĩnh một chút, không muốn tiếp nhận bất cứ yêu cầu nào từ anh, dù chỉ là một cuộc gọi.
Cô tắt điện thoại mà không suy nghĩ gì thêm, chỉ muốn thoát khỏi sự ràng buộc của thế giới này. Tuy nhiên, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng cô. Có phải cô đang trốn tránh điều gì đó?
Bên kia, Cố Dạ Hàn nhìn chiếc điện thoại trong tay, một sự khó chịu vô hình đang dâng lên trong lòng.
Anh đã chờ đợi cuộc gọi của cô, nhưng khi thấy màn hình tắt đi, anh không thể không cảm thấy có điều gì đó không ốn.
Anh nhìn vào tấm bản đồ địa lý, nhíu mày.
- Tìm cô ấy.- Anh ra lệnh lạnh lùng, không hề để lộ cảm xúc trong giọng nói.
Một trong những người thuộc hạ của anh lập tức nhận lệnh, sử dụng công nghệ để tìm kiếm vị trí của Tần Vũ Mộng.
Cố Dạ Hàn không muốn tỏ ra quan tâm, nhưng một phần trong anh, dù muốn hay không, vẫn không thể ngó lơ cô. Cảm giác này, anh chưa từng trải qua, và nó làm anh không thể yên ổn.
Dù vậy, anh vẫn tiếp tục chỉ đạo công việc. Trong đầu anh, một câu hỏi không ngừng xoay vòng.
Tần Vũ Mộng rốt cuộc đang nghĩ gì? Tại sao lại tắt máy? Và, liệu cô có thực sự muốn xa lánh anh?
Không thể để cô đơn lẻ một mình quá lâu, dù cho lý trí có bảo anh không nên can thiệp, anh vẫn không thể kháng cự được cảm giác muốn bảo vệ cô, hoặc ít nhất là giám sát cô trong lúc này.
Cố Dạ Hàn đứng dậy, bước ra khỏi văn phòng, không hề để lộ vẻ bối rối. Anh không muốn thừa nhận, nhưng đối với anh, Tần Vũ Mộng đã trở thành điều gì đó rất quan trọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]