Sáng hôm sau, khi ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ phòng, Tần Vũ Mộng thức dậy với cảm giác lạ lùng. Cô nhận ra rằng không khí giữa cô và Cố Dạ Hàn đã thay đổi.
Dù anh vẫn ở đó, vẫn hiện diện trong căn nhà này, nhưng có một khoảng cách vô hình giữa họ, lớn hơn cả khoảng cách giữa những con người xa lạ. Điều này khiến cô cảm thấy khó chịu, như thể có một vật gì đó nặng nề đè lên tâm trí cô.
Cố Dạ Hàn vẫn luôn là người mà cô không thể đoán trước được, nhưng hôm nay, sự lạnh nhạt của anh lại khiến cô khó chịu đến mức không thể nói ra.
Anh không như mọi khi, những câu hỏi thăm hay những cử chỉ ân cần giờ đây đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự im lặng nặng nề, cái nhìn sắc bén nhưng không còn ẩn chứa sự quan tâm như trước.
Tần Vũ Mộng cố gắng tiếp cận anh, muốn phá vỡ cái im lặng đó, nhưng mỗi lần cô mở miệng, anh lại trả lời ngắn gọn, lạnh lùng.
Anh không còn để ý đến những hành động của cô như trước đây, không còn cho cô cảm giác an toàn trong cái thế giới đầy hiểm nguy này.
Mỗi lần cô nhìn vào mắt anh, cô chỉ thấy sự xa lạ, như thể có một bức tường vô hình đã được dựng lên, chia cách giữa họ.
- Anh có thể nói với tôi được không?- cô cố gắng lên tiếng, dù biết rằng câu hỏi của mình có thể khiến anh càng thêm lạnh lùng. Nhưng cô không thể giữ im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-voi-lua/3743785/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.