🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, khi ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ phòng, Tần Vũ Mộng thức dậy với cảm giác lạ lùng. Cô nhận ra rằng không khí giữa cô và Cố Dạ Hàn đã thay đổi.

Dù anh vẫn ở đó, vẫn hiện diện trong căn nhà này, nhưng có một khoảng cách vô hình giữa họ, lớn hơn cả khoảng cách giữa những con người xa lạ. Điều này khiến cô cảm thấy khó chịu, như thể có một vật gì đó nặng nề đè lên tâm trí cô.

Cố Dạ Hàn vẫn luôn là người mà cô không thể đoán trước được, nhưng hôm nay, sự lạnh nhạt của anh lại khiến cô khó chịu đến mức không thể nói ra.

Anh không như mọi khi, những câu hỏi thăm hay những cử chỉ ân cần giờ đây đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự im lặng nặng nề, cái nhìn sắc bén nhưng không còn ẩn chứa sự quan tâm như trước.

Tần Vũ Mộng cố gắng tiếp cận anh, muốn phá vỡ cái im lặng đó, nhưng mỗi lần cô mở miệng, anh lại trả lời ngắn gọn, lạnh lùng.

Anh không còn để ý đến những hành động của cô như trước đây, không còn cho cô cảm giác an toàn trong cái thế giới đầy hiểm nguy này.

Mỗi lần cô nhìn vào mắt anh, cô chỉ thấy sự xa lạ, như thể có một bức tường vô hình đã được dựng lên, chia cách giữa họ.

- Anh có thể nói với tôi được không?- cô cố gắng lên tiếng, dù biết rằng câu hỏi của mình có thể khiến anh càng thêm lạnh lùng. Nhưng cô không thể giữ im lặng mãi được.

Cố Dạ Hàn ngẩng lên, đôi mắt anh nhìn cô không chút cảm xúc.

- Nói về chuyện gì?- Anh hỏi, giọng điệu đều đều, không có sự thay đổi nào.

Tần Vũ Mộng hơi nhíu mày, cảm giác bực bội trào dâng.

Về chúng ta.Chúng ta có đang gặp vấn đề gì sao?- cô nói, dù câu hỏi có vẻ thẳng thắn, nhưng sâu bên trong, cô cảm thấy một sự bất an mà cô không thể lý giải.Cố Dạ Hàn lặng im một lúc, rồi đứng dậy.

Không có vấn đề gì cả,- anh đáp, nhưng câu trả lời của anh như một đòn giáng mạnh vào cô.Chỉ là em tự cảm thấy thế thôi.Tần Vũ Mộng cảm thấy nghẹn lại. Cô không biết vì sao, nhưng những lời đó khiến cô cảm thấy như bị bỏ rơi, như một kẻ vô hình trong mắt anh.

Cô chỉ muốn nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh, nhưng giờ đây, cái cô nhận được lại là sự lạnh nhạt đáng sợ.

- Anh không muốn tôi tự do sao?- Cô hỏi lại, giọng điệu trầm xuống, có chút cay đắng. Cô không biết mình đang làm gì, chỉ là muốn tìm kiếm một sự kết nối, một dấu hiệu nào đó rằng anh vẫn quan tâm đến cô, ít nhất là một chút.



Cố Dạ Hàn quay lại, ánh mắt anh lạnh lùng như bao giờ hết.

Tự do của em là tự em quyết định.Nhưng nếu em không biết cách giữ bản thân an toàn, thì em sẽ không có tự do nào cả.- Anh nói, đôi mắt sắc bén như dao, nhưng không chút dịu dàng.Những lời đó làm Tần Vũ Mộng cảm thấy như một sự rạn nứt giữa họ ngày càng sâu thêm. Cô không thể hiểu nổi, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy.

Cô không phải là một món đồ để anh điều khiển, cô không phải là người mà anh có thể đối xử lạnh lùng chỉ vì vài hành động khiến anh không hài lòng.

Cô không thể tiếp tục im lặng thêm nữa.

Anh có từng nghĩ đến việc tôi cũng có cảm giác không?Tôi cũng có quyền được hiểu và được quan tâm chứ.- Cô nói, giọng cô kiên quyết, nhưng cũng không giấu được sự tổn thương trong đó.Cố Dạ Hàn im lặng, anh đứng đó, dường như đang suy nghĩ về điều gì đó. Rồi một lúc sau, anh chỉ khẽ lắc đầu, như thế không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này.

- Em sẽ hiểu thôi,- anh nói, giọng không một chút cảm xúc.

Nhưng nếu em vẫn không thể hiểu được, tôi sẽ không ép buộc em.Tần Vũ Mộng cảm thấy mình như một con rối, những lời nói của anh như những sợi dây vô hình kéo cô vào một thế giới mà cô không thể thoát ra.

Cô muốn phản kháng, muốn phá vỡ tất cả, nhưng một phần trong cô vẫn không thể rời xa anh.

Cô đã quá quen với sự hiện diện của anh trong cuộc sống mình, và có lẽ chính điều đó đã làm cô cảm thấy khó khăn khi đối diện với khoảng cách này.

Ngày hôm đó, cô chỉ lặng lẽ ngồi một mình, cảm nhận rõ rệt sự xa cách giữa cô và Cố Dạ Hàn. Không khí trở nên căng thẳng, và trái tim cô lại thêm một lần nữa phải đối diện với sự cô đơn trong chính thế giới mà mình đã tự tạo ra.

Cô không biết tương lai sẽ thế nào, nhưng một điều là chắc chắn nếu không có anh, cô sẽ không thể tồn tại trong cái thế giới này. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ mãi không thể hiểu được tình cảm thật sự của anh.

Cô chỉ hy vọng rằng, một ngày nào đó, anh sẽ quay lại, sẽ giải thích tất cả những gì đang xảy ra giữa họ, và không để cho sự lạnh nhạt này kéo dài mãi mãi.

Những ngày sau đó, Tần Vũ Mộng gần như chìm đắm vào công việc và những buổi tập luyện. Cô không muốn nghĩ thêm về sự xa cách giữa cô và Cố Dạ Hàn.

Cô không muốn đối diện với cảm giác bất lực và thất vọng đang dâng lên trong lòng mình. Những giờ phút bên cạnh bia tập bắn trở thành cứu cánh duy nhất, nơi cô có thể xả hết những cảm xúc lộn xộn và cơn giận dữ đang dồn nén.

Cô bắn từng viên đạn một cách chính xác, mỗi viên đạn như một nỗ lực thoát khỏi những suy nghĩ về Cố Dạ Hàn, về mối quan hệ giữa họ, về sự im lặng và khoảng cách không thể lấp đầy.



Mỗi ngày, cô đều lặp lại những bài tập cũ, nhưng lần này với một cảm giác khác biệt một cảm giác như cô đang chiến đấu không chỉ với những mục tiêu trên bia tập, mà còn với chính bản thân mình.

Cô đã từng nghĩ rằng, mình có thể sống trong một thế giới không có anh, nhưng rồi lại nhận ra, những ngày không có anh chăng khác gì những đêm dài vô tận, không có điểm dừng.

Cố Dạ Hàn cũng không khá hơn. Anh tiếp tục công việc, nhưng trong đầu anh lại luôn tồn tại những câu hỏi về

Tần Vũ Mộng.

Anh cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng sự căng thẳng trong ánh mắt anh không thể che giấu được sự bất ổn bên trong.

Anh biết rõ rằng, sự xa cách này có thể sẽ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, nhưng anh không biết làm sao để phá vỡ bức tường vô hình giữa hai người.

Mỗi lần nhìn thấy cô chăm chú với súng, với những bài tập, anh lại cảm thấy một sự khó chịu không thể lý giải.

Có cái gì đó trong lòng anh khiến anh bối rối là sự lo lắng hay là sự không hài lòng với chính mình, anh không biết

ทนีล.

Anh luôn tự nhủ rằng mình đã làm đúng, nhưng sao cái cảm giác này cứ ám ảnh anh mỗi khi nhìn vào mắt cô.

Anh tìm cách tiếp cận cô, nhưng khi đứng trước mặt cô, anh lại không biết phải nói gì. Những câu hỏi, những lo lắng anh có về cô, tất cả đều bị nuốt xuống.

Anh không muốn làm cô tổn thương thêm nữa, nhưng chính anh cũng không thể ngừng cảm thấy mình là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên như vậy.

Sự xa cách này không chỉ làm tổn thương cô, mà còn khiến anh cảm thấy bất an. Anh không muốn cô rời đi, nhưng anh cũng không biết làm thế nào để gần lại, để đưa cô quay về thế giới mà họ đã cùng nhau tạo dựng.

Dù anh muốn thế nào đi chăng nữa, tất cả những gì anh có thể làm là tiếp tục giữ im lặng, để cô tự quyết định, nhưng mỗi lần im lặng lại khiến anh cảm thấy như đang mất cô dần dần.

Những ngày tháng đó trôi qua trong sự mơ hồ và căng thẳng, mỗi người đều đối mặt với những cảm xúc lấn át, nhưng không ai trong hai người dám thừa nhận sự yếu đuối của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.