Sau đêm giải cứu ở khu đấu giá, cuộc sống của Tần Vũ Mộng trở lại với những ngày yên tĩnh đến lạ. Không có nhiệm vụ mới, không tiếng súng nổ, không những kẻ thù rình rập.
Ban đầu cô thấy nhẹ nhõm, nhưng càng về sau cảm giác buồn chán càng dâng lên. Đối với một kẻ như cô, quen sống trong bạo lực và sự chết chóc, sự yên ả này lại trở thành gánh nặng.
Cô đi quanh căn cứ, quan sát những tên thuộc hạ đang chăm chỉ làm việc. Bọn họ bận rộn với các kế hoạch mới, còn Cố Dạ Hàn thì luôn ở trong văn phòng, chìm đắm trong đống tài liệu, họp hành với thuộc hạ.
Thỉnh thoảng, cô lại bước vào văn phòng, không báo trước, đứng nhìn anh từ xa. Cố Dạ Hàn chỉ khẽ ngước lên, ánh mắt bình thản nhìn cô, rồi quay trở lại công việc của mình.
Anh biết rõ cô đang chán nản, nhưng cũng không nói gì, để mặc cô tự tìm cách giải tỏa.
Những ngày gần đây, Tần Vũ Mộng hay ra ngoài. Cô đi dạo khắp các con phố, đến những nơi quen thuộc mà trước kia từng có những kẻ theo dõi cô.
Cô chú ý tìm kiếm trong đám đông, nhưng không còn thấy bất kỳ bóng dáng nào khả nghi. Không có kẻ nào đi theo, không có ánh mắt rình rập nào. Điều này khiến cô càng thêm băn khoăn.
Một buổi chiều nắng nhẹ, cô ngồi trên một băng ghế ở công viên, mắt nhìn xa xăm về phía trước. Trong đầu cô vang lên hàng loạt câu hỏi:
Chẳng lẽ bọn chúng sợ rồi sao? Hay là đang âm thầm lên kế hoạch khác?
Tần Vũ Mộng thở dài, nheo mắt nhìn những người đi bộ qua lại. Đột nhiên, cô bật cười khẩy.
Đúng là buồn cười,- cô thì thầm.Bình yên mà cũng thấy khó chịu.Cô lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Cố Dạ Hàn. Chỉ sau vài tiếng chuông, anh bắt máy, giọng trầm ổn vang lên:
Có chuyện gì sao?Em cảm thấy hơi chán.Anh không có nhiệm vụ gì cho em à?- Giọng cô nứa đùa nửa thật.Cố Dạ Hàn cười nhẹ, tiếng cười đầy vẻ trêu chọc:
Chẳng phải em đang được nghỉ ngơi à? Hay là không quen với cảm giác bình yên?Bình yên sao? Em chỉ sợ rằng đó là dấu hiệu của một cơn bão lớn đang tới thôi,- cô đáp, giọng có chút châm chọc.
- Em không còn thấy những kẻ theo dõi mình nữa. Anh nghĩ bọn chúng sợ thật hay đang chờ một cơ hội để ra tay?
Cố Dạ Hàn im lặng một lúc, như đang suy nghĩ.
Có thể là cả hai.Hoặc là bọn chúng nhận ra theo dõi em không đem lại kết quả gì, hoặc là đang chuẩn bị cho một cú đánh lớn hơn.Em chỉ mong đừng để em chờ lâu quá,-Tần Vũ Mộng nói với vẻ sốt ruột.Yên tâm đi,- anh trầm giọng.Sẽ không lâu đâu. Cứ chuẩn bị tinh thần.Kết thúc cuộc gọi, cô ngồi dựa lưng vào băng ghế, mắt nhìn lên bầu trời xanh trong. Lòng cô cảm thấy một chút hứng thú trở lại.
Dù có chuyện gì xảy ra, cô luôn sẵn sàng. Những kẻ đó có thể đang âm thầm chờ đợi, nhưng cô cũng sẽ không ngồi yên để bị tóm gọn. Trò chơi này vẫn chưa kết thúc, và cô sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Tần Vũ Mộng ngồi trên băng ghế, đôi mắt mơ màng nhìn về phía chân trời nơi mặt trời đang dần lặn xuống.
Những tia sáng cuối cùng của ngày nhuốm đỏ cả bầu trời, tạo nên một khung cảnh yên bình và lặng lẽ. Nhưng cảm giác này đối với cô lại quá xa lạ, thậm chí còn khiến cô khó chịu.
Bình yên? Đó chưa bao giờ là điều mà cô mong muốn. Với cô, cảm giác yên bình chỉ là một khoảng lặng trước khi bão tố kéo đến, một lời mời gọi cho những cuộc chiến cam go tiếp theo.
Cô đưa tay chạm vào túi áo khoác, chạm vào khẩu súng giấu trong đó như một thói quen. Sự lạnh lẽo của kim loại khiến cô cảm thấy an toàn, một sự an toàn mà cô đã quen thuộc hơn bất kỳ điều gì khác.
Đầu ngón tay cô khẽ vuốt ve báng súng, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Yên bình sao?- cô tự nói với chính mình, giọng tràn đầy châm biếm.Cảm giác này thật tệ.Cô đứng dậy, phủi nhẹ chiếc áo khoác dài và bước đi. Tiếng gió thổi qua làm mái tóc đen của cô khẽ tung bay.
Đôi mắt sắc lạnh của cô quét qua những người đang đi bộ xung quanh, cảm giác như cô đang tìm kiếm một thứ gì đó thú vị để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
Cô quyết định đi đến một quán bar nhỏ mà cô thường lui tới khi muốn xả hơi. Đó là nơi những kẻ giang hồ tụ tập, và không thiếu những chuyện lộn xộn xảy ra.
Có lẽ tối nay, cô sẽ kiếm được một chút niềm vui từ việc trừng trị một vài tên côn đồ ngứa mắt. Một trận ẩu đả nho nhỏ có lẽ sẽ giúp cô giải tỏa chút bức bối trong lòng.
Khi Tần Vũ Mộng bước vào quán bar, ánh đèn mờ ảo bao phủ khắp không gian, âm nhạc vang lên ầm ĩ.
Mọi người đang uống rượu và cười đùa, nhưng cô lại cảm nhận được những ánh mắt sắc bén đang quan sát mình.
Bọn chúng có lẽ đã nhận ra cô, một kẻ nổi tiếng không ai muốn gây chuyện cùng. Nhưng cô chẳng quan tâm, cô chỉ muốn kiếm chút niềm vui trong đêm nay.
Cô ngồi xuống quầy bar, gọi một ly whiskey và nhìn xung quanh, tìm kiếm mục tiêu. Một nhóm đàn ông ở góc quán đang to tiếng, bọn chúng dường như đang gây sự với một cô gái phục vụ.
Tần Vũ Mộng nhếch môi cười lạnh, cô nhấp một ngụm rượu, để thứ chất lỏng cháy bỏng trôi qua cố họng.
- Được rồi, để xem đêm nay sẽ vui vẻ đến đâu,- cô thì thầm, đôi mắt lóe lên tia nhìn đầy hứng thú.
Có lẽ, cảm giác này mới là thứ cô quen thuộc sự hỗn loạn, tiếng la hét, và những vết thương rướm máu. Cô không thể ngồi yên và chờ đợi sự yên bình kéo dài thêm nữa. Cô sinh ra là để phá hủy sự yên bình đó.
Tần Vũ Mộng đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy với vẻ điềm tĩnh nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự sắc bén. Cô tiến lại gần đám đàn ông đang gây sự với cô gái phục vụ. Tên đứng đầu nhóm, một gã to con với gương mặt sần sùi, nhìn cô chằm chằm.
- Ô, cô em muốn gì đây?- Hắn nhếch mép cười, lộ ra hàm răng xỉn màu.
Hắn đưa tay định kéo cô lại gần, nhưng trước khi bàn tay to lớn của hắn kịp chạm vào người cô, Tần Vũ Mộng nhanh như chớp xoay người, tung một cú đá thẳng vào hạ bộ hắn. Hắn gập người lại, rên rỉ đau đớn, khiến đám thuộc hạ xung quanh hoảng hốt.
Một tên khác nhanh chóng lao tới, nhưng Tần Vũ Mộng chỉ cười nhạt. Cô cúi người, tránh cú đấm của hắn, rồi xoay người tung một cú đá trúng ngay vào cằm hắn.
Tiếng "rắc" vang lên, hắn ngã xuống sàn, bất tỉnh. Đám người xung quanh bắt đầu dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô gái với dáng vẻ mảnh mai nhưng lại mạnh mẽ đến đáng sợ.
- Mày... Mày biết mày đang gây sự với ai không?- Gã to con cố gắng đứng dậy, tay ôm hạ bộ, miệng rít lên.
Tần Vũ Mộng không đáp lời, cô chỉ nhấc ly whiskey còn dang dở trên bàn lên, nhấp một ngụm, rồi đổ nốt phần còn lại lên đầu gã.
Tôi không cần biết mấy người là ai,- cô nói bằng giọng lạnh lùng.Nhưng nếu muốn gây sự, hãy chuẩn bị tinh thần chịu đòn.Tên cầm đầu giận dữ, gào lên gọi thêm người.
- Đập chết con nhỏ này cho tao!- Hắn hét lên.
Đám đàn em nhanh chóng bao vây lấy cô.
Tần Vũ Mộng nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lóe lên sự thách thức. Cô cảm thấy máu trong người sôi sục, cơ thể cô như đang bừng lên một ngọn lửa hừng hực.
Đây mới là thứ cô muốn, một trận chiến kịch liệt, một cuộc hỗn loạn để giải tỏa những ức chế bức bối trong lòng.
Cô né tránh cú đấm của một tên khác, nhanh như chớp nắm lấy cánh tay hắn, xoay người kéo mạnh khiến hắn ngã nhào.
Một tên khác định lao tới từ phía sau, nhưng cô xoay người, khuỷu tay đập mạnh vào mặt hắn khiến máu mũi hắn chảy ròng ròng. Cô di chuyển linh hoạt, tựa như một cơn gió, không để ai có cơ hội chạm vào mình.
Tiếng đập phá, tiếng la hét vang lên khắp quán bar. Những vị khách khác đã bắt đầu lùi lại, tránh khỏi cuộc ẩu đả.
Bên ngoài, người ta cũng bắt đầu kéo đến xem, khuôn mặt tò mò xen lẫn sự sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn này.
Cô gái phục vụ đứng đó, run rẩy nhìn Tần Vũ Mộng. Dù kinh hãi trước những gì vừa xảy ra, nhưng trong ánh mắt cô lại ánh lên sự biết ơn.
Tần Vũ Mộng quay sang cô, nháy mắt một cái như ra hiệu rằng mọi chuyện đã ổn. Rồi cô quay lại đối diện với tên cầm đầu, người đang cố gắng đứng dậy.
- Lần sau, nhớ chọn đúng người để gây sự,- Tần Vũ Mộng lạnh lùng nói.
Cô nhấc chân đạp mạnh vào bụng hắn, khiến hắn ngã ra sàn một lần nữa, rên rỉ đau đớn. Cô nhìn quanh đám người còn lại, không ai dám nhúc nhích. Họ hiểu rằng họ không phải đối thủ của cô.
- Có vẻ tối nay đã vui vẻ hơn rồi,- cô lẩm bẩm, phủi tay, rồi quay người bước ra khỏi quán bar. Cô cảm thấy sự căng thẳng trong lòng mình đã được giải tỏa đôi chút.
Nhưng dù có vui vẻ thế nào, cô cũng hiểu rằng cơn sóng gió thật sự vẫn đang chờ đợi phía trước. Những kẻ từng theo dõi cô có thể đã tạm rút lui, nhưng không có nghĩa là nguy hiểm đã qua đi.
Có lẽ họ đang chờ đợi một thời cơ, chờ đợi một cuộc chạm trán lớn hơn.
Tần Vũ Mộng bước ra khỏi quán bar, đưa tay lên che ánh mặt trời sắp tắt. Cô đứng đó một lúc, nhìn vào đường chân trời xa xăm, trong lòng tràn đầy những dự cảm không rõ ràng.
Một cảm giác hỗn loạn lại trỗi dậy, nhưng lần này, cô không cảm thấy lo lắng mà thay vào đó là sự hứng thú.
- Được rồi, nếu bọn chúng muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng đến cùng,- cô tự nhủ, nở một nụ cười nham hiểm, rồi quay người bước đi, để lại phía sau một quán bar đầy đố nát và những kẻ bại trận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]