Sau đêm giải cứu ở khu đấu giá, cuộc sống của Tần Vũ Mộng trở lại với những ngày yên tĩnh đến lạ. Không có nhiệm vụ mới, không tiếng súng nổ, không những kẻ thù rình rập.
Ban đầu cô thấy nhẹ nhõm, nhưng càng về sau cảm giác buồn chán càng dâng lên. Đối với một kẻ như cô, quen sống trong bạo lực và sự chết chóc, sự yên ả này lại trở thành gánh nặng.
Cô đi quanh căn cứ, quan sát những tên thuộc hạ đang chăm chỉ làm việc. Bọn họ bận rộn với các kế hoạch mới, còn Cố Dạ Hàn thì luôn ở trong văn phòng, chìm đắm trong đống tài liệu, họp hành với thuộc hạ.
Thỉnh thoảng, cô lại bước vào văn phòng, không báo trước, đứng nhìn anh từ xa. Cố Dạ Hàn chỉ khẽ ngước lên, ánh mắt bình thản nhìn cô, rồi quay trở lại công việc của mình.
Anh biết rõ cô đang chán nản, nhưng cũng không nói gì, để mặc cô tự tìm cách giải tỏa.
Những ngày gần đây, Tần Vũ Mộng hay ra ngoài. Cô đi dạo khắp các con phố, đến những nơi quen thuộc mà trước kia từng có những kẻ theo dõi cô.
Cô chú ý tìm kiếm trong đám đông, nhưng không còn thấy bất kỳ bóng dáng nào khả nghi. Không có kẻ nào đi theo, không có ánh mắt rình rập nào. Điều này khiến cô càng thêm băn khoăn.
Một buổi chiều nắng nhẹ, cô ngồi trên một băng ghế ở công viên, mắt nhìn xa xăm về phía trước. Trong đầu cô vang lên hàng loạt câu hỏi:
Chẳng lẽ bọn chúng sợ rồi sao? Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-voi-lua/3743783/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.