Khi Tần Vũ Mộng tỉnh dậy, ánh sáng nhẹ nhàng từ cửa sổ chiếu vào khiến cô cảm thấy như vừa thức dậy từ một giấc mơ dài.
Cô hơi nhíu mày khi nhận ra mình vẫn đang ở gần Cố Dạ Hàn, và có thể cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể anh.
Cô chớp mắt vài lần, như thể muốn xua đi những cơn mơ hồ trong đầu.
Cố Dạ Hàn vẫn ngồi đó, đôi mắt lạnh lùng nhưng lặng lẽ quan sát cô khi cô bắt đầu tỉnh lại.
Anh không nói gì, chỉ im lặng quan sát. Một cảm giác kỳ lạ đột ngột dâng lên trong lòng Tần Vũ Mộng. Cô không biết phải nói gì, cảm giác ngượng ngùng và mơ màng khiến cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cố Dạ Hàn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh trầm ổn nhưng có gì đó nhẹ nhàng lạ thường:
- Em đã ngủ đủ chưa?
Cô ngẩng đầu lên, cố gắng bình tĩnh đáp lại:
- Tôi... tôi ngủ quá lâu rồi.
Cố Dạ Hàn không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy và đưa tay ra.
- Chúng ta có việc cần phải làm.
Tần Vũ Mộng vẫn chưa thể xua đi cảm giác lạ lẫm trong mình, nhưng cô biết rằng, dù thế nào đi nữa, cô vẫn phải tiếp tục với công việc của mình. Nụ cười mơ hồ trên môi cô không kéo dài lâu, vì nhiệm vụ vẫn luôn đợi cô phía trước.
Tần Vũ Mộng đứng dậy theo Cố Dạ Hàn, dù trong lòng vẫn có chút bối rối và mơ hồ sau đêm qua. Cô nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có và theo anh ra ngoài. Họ bước vào phòng làm việc của anh, nơi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho những nhiệm vụ tiếp theo.
- Chúng ta cần bàn về kế hoạch tiếp theo.
Cố Dạ Hàn nói, giọng anh không còn vẻ mềm mỏng như trước mà trở lại với sự sắc bén và quyết đoán.
Tần Vũ Mộng gật đầu, chờ đợi anh chỉ dẫn. Cô biết rằng những kế hoạch này không dễ dàng, nhưng cô cũng hiểu rằng đây là những gì cô phải làm nếu muốn tiếp tục con đường của mình.
Chúng ta sẽ phải đối mặt với những kẻ nguy hiểm hơn.Những kẻ buôn người này không dễ bị loại bỏ như vậy.- Cố Dạ Hàn nói thêm, ánh mắt anh sắc lạnh, giống như đang nhìn thấu từng động thái của cô.Tần Vũ Mộng cảm thấy trong lòng có một sự thôi thúc mạnh mẽ. Cô biết mình không thể dừng lại, không thể yếu đuối. Dù có phải đối diện với điều gì, cô cũng sẽ vượt qua.
- Chúng ta sẽ thành công,- cô đáp lại, giọng cô đầy tự tin, dù trong lòng có một chút lo lắng.
Cố Dạ Hàn nhìn cô một lúc lâu, đôi mắt anh như đang kiểm tra sự kiên định trong cô. Sau đó, anh ra lệnh:
- Chuẩn bị đi. Tối nay chúng ta sẽ hành động.
Tần Vũ Mộng gật đầu, sẵn sàng cho kế hoạch tiếp theo. Cô biết rằng mình phải làm tất cả để bảo vệ những cô gái vô tội, và nếu cần, cô sẽ không ngần ngại đối mặt với bất kỳ kẻ nào, kể cả những kẻ đứng sau Cố Dạ Hàn.
Từ trên mái của một tòa nhà đổ nát nằm cách xa khu đấu giá, Tần Vũ Mộng nhắm khẩu súng bắn tỉa, mắt cô lướt qua từng góc nhỏ, ghi nhớ từng vị trí của bọn tội phạm.
Cảnh tượng dưới kia khiến cô lạnh sống lưng, những người phụ nữ và trẻ em bị trói chặt, bị đẩy lên sân khấu như những món hàng vô tri. Họ rên rí và khóc thét trong sự tuyệt vọng.
Ở giữa sân khấu là một gã đàn ông lực lưỡng, vết sẹo dài từ thái dương kéo xuống tận cằm, toát lên vẻ dữ tợn.
"Hổ Sẹo" kẻ cầm đầu cuộc đấu giá đêm nay, hắn đang thao thao bất tuyệt mời chào, khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ.
- Nào các quý ông, hãy đưa ra giá của mình! Những món hàng tuyệt vời chỉ có ở đây!- Hắn cười lớn, giọng cười the thé như xé toạc màn đêm.
Tần Vũ Mộng nuốt cục tức trong cổ họng, hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh. Ngón tay cô đặt lên cò súng, khẩu súng bắn tỉa nặng trĩu trên tay nhưng lai là thứ duy nhất khiến cô cảm thấy bình yên vào lúc này.
Qua ống ngắm, cô nhìn thẳng vào mắt "Hổ Sẹo", cảm nhận được luồng căm phẫn sục sôi từ trái tim mình.
- Kết thúc rồi,- cô thì thầm, rồi bóp cò.
Bùm!
Âm thanh của phát súng vang lên sắc bén. Viên đạn xuyên qua không gian và găm thẳng vào trán hắn. Mắt "Hổ Sẹo" trợn trừng, cơ thể hắn đổ sập xuống sân khấu trước ánh nhìn kinh hoàng của đám đông.
Không ai kịp phản ứng, không ai dám tin vào mắt mình. Sự hỗn loạn nhanh chóng bùng lên. Người tham dự la hét, giẫm đạp lên nhau mà chạy trốn, bỏ lại sân khấu đang nhuốm đầy máu.
Cố Dạ Hàn, nấp trong một góc khuất, nhìn thấy tín hiệu từ Tần Vũ Mộng. Anh nhanh chóng ra hiệu cho thuộc hạ của mình, chỉ bằng một cái gật đầu nhẹ, toàn bộ đội ngũ lập tức tấn công.
Những tiếng súng vang lên dồn dập, hòa lẫn với tiếng la hét, tiếng bước chân của những kẻ đang hoảng loạn bỏ chạy.
Tần Vũ Mộng tháo khẩu súng bắn tỉa, nhanh nhẹn nhét nó vào túi, rồi rút khẩu súng ngắn từ bên hông, lao xuống từ chỗ mai phục.
Cô lăn người ra sau một chiếc thùng gỗ để tránh một làn đạn bay tới, rồi ngay lập tức bật dậy, bắn hạ hai tên cận vệ đang lao tới. Cô cười khẩy, tiếng cười nham hiểm và lạnh lùng:
- Bọn chuột nhắt.
Một tên to con, cầm dao rựa lao thẳng về phía cô. Tần Vũ Mộng nhanh nhẹn xoay người, dùng chân quét mạnh, cú đá trúng thẳng vào bụng hắn, làm hắn ngã quy. xuống đất. Không để cho hắn kịp phản ứng, cô nhảy lên, dứt khoát bắn thẳng vào đầu hắn.
- Một tên nữa đã xong,- cô lẩm bẩm, mắt không ngừng quét xung quanh để tìm Cố Dạ Hàn.
Ở phía bên kia, Cố Dạ Hàn cũng đang chiến đấu một cách mãnh liệt. Anh rút súng lục, từng phát bắn chuẩn xác như máy, hạ gục từng tên một.
Khi thấy một tên lính gác đang chĩa súng về phía Tần Vũ Mộng, anh không do dự nổ súng, viên đạn bay thẳng vào ngực hắn, làm hắn gục xuống ngay tức thì.
Khi họ gặp nhau giữa sân khấu, Tần Vũ Mộng vừa thở hổn hển vừa cười, mồ hôi lấm tấm trên trán:
- Cứu được nhiều người chưa?
Cố Dạ Hàn khẽ nhếch mép, ánh mắt đầy vẻ tự hào:
- Tất cả đã an toàn. Giờ thì lo nốt phần còn lại đi.
Hai người đứng kề vai nhau, đối diện với hàng chục tên tội phạm còn sót lại. Một trong số chúng, kẻ cầm đầu tạm thời khi "Hố Sẹo" đã gục ngã, hét lớn ra lệnh tấn công:
- Bắn chết chúng nó!
Hàng loạt tiếng súng vang lên, nhưng Tần Vũ Mộng và Cố Dạ Hàn như hai bóng ma, nhanh nhẹn né tránh từng viên đạn.
Cô cúi người, lăn về phía trước rồi bắn hạ một tên lính ngay gần đó. Cố Dạ Hàn thì tung cú đá vào ngực một tên đang lao tới, hạ gục hắn ngay lập tức.
Bọn tội phạm bắt đầu mất tinh thần khi thấy từng tên đồng bọn của mình ngã xuống. Một số bắt đầu quay lưng bỏ chạy. Tần Vũ Mộng cười lớn, giọng cô vang lên đầy vẻ điên cuồng:
Chạy đi đâu!Lũ chuột cống chúng mày sẽ không thoát được đâu!Cô nã đạn không thương tiếc, mỗi phát bắn đều trúng đích. Cảm giác quen thuộc của máu và sự chết chóc như đang sống lại trong cô.
Khi tiếng súng cuối cùng ngừng bặt, một cảnh tượng tĩnh lặng đáng sợ bao trùm khu vực đấu giá.
Những tên tội phạm nằm la liệt trên mặt đất, kẻ thở thoi thóp, kẻ đã chết. Đám thuộc hạ của Cố Dạ Hàn tiến lên, báo cáo rằng tất cả các nạn nhân đã được giải cứu an toàn.
Cố Dạ Hàn và Tần Vũ Mộng từ từ bước xuống sân khấu. Cô dẫm lên một tên tội phạm vẫn đang cố nhúc nhích dưới chân mình, ánh mắt cô lạnh lùng.
- Đi chết đi.
Cố Dạ Hàn nhìn cô, khẽ gật đầu:
- Làm tốt lắm. Lại thêm một nhiệm vụ hoàn hảo nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]