Tần Vũ Mộng quay lại, ánh mắt lướt qua đám thuộc hạ đang vui vẻ chơi đùa với nhau. Tiếng cười của họ vang lên trong không khí, không có sự căng thẳng, không có sự lo lắng hay chiến đấu. Chỉ có những người bình thường, đang tìm niềm vui trong những phút giây hiếm hoi.
Một nụ cười bất giác nở trên môi cô, cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua. Cô đứng im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ.
Dù cuộc sống của cô luôn đầy sóng gió và những cuộc đấu tranh không ngừng, nhưng giờ đây, giữa những đám đông này, cô cảm thấy một chút ấm áp, một chút bình yên mà cô chưa từng trải qua.
Cô bước về phía nhóm thuộc hạ, khi nhìn thấy họ đang thách đố nhau trong một trò chơi nào đó.
Cười đùa và khích lệ nhau, họ đang sống trong khoảnh khắc vui vẻ, không bận tâm đến những thử thách và chiến đấu mà ngày mai có thể mang lại. Cô không thể không cảm thấy một chút tò mò và khao khát muốn tham gia.
Cô bước lại gần, giả vờ không quan tâm nhưng rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Có thể tham gia không?- Giọng cô pha chút đùa cợt, nhưng cũng có sự vui vẻ trong đó
Các thuộc hạ quay lại, thấy cô, họ liền cười lớn, như thể không thể tin vào mắt mình. Một số người trong nhóm vội vàng giơ tay, mời cô tham gia vào cuộc vui.
- Dĩ nhiên rồi, cô Tần, đừng ngần ngại!
Cô cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyết đoán.
- Vậy thì, bắt đầu thôi!
Với một tinh thần vui vẻ, Tần Vũ Mộng nhanh chóng hòa mình vào không khí của trò chơi, cảm nhận sự tự do mà ít khi cô có được.
Mỗi giây phút này, cô quên đi quá khứ tàn nhẫn và chỉ sống trong khoảnh khắc hiện tại. Cảm giác đó mới mẻ, như một làn gió nhẹ thổi qua cuộc sống vốn dĩ đầy sóng gió của cô.
Một tên thuộc hạ lém lỉnh, với nụ cười tinh quái, đưa ra thử thách:
- Nếu cô không thực hiện thử thách thì phải uống đó nhé!
Cả đám thuộc hạ xung quanh cũng bật cười, ánh mắt họ vừa tò mò vừa nghịch ngợm, dường như đang chờ đợi phản ứng của cô.
Tần Vũ Mộng nghe vậy, đôi mắt sắc bén của cô khẽ nheo lại, một làn sóng giận dữ lướt qua trong lòng. Cô biết rõ họ đang thử thách khả năng của mình, và không thể để họ nghĩ mình yếu kém hay không dám đối mặt với những thử thách như thế này.
Cô mỉm cười nhẹ, trong lòng dường như đã quyết định.
Tôi không dễ dàng bị thách thức như vậy đâu,- cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết đoán. Nếu muốn thử, thì tôi sẽ cho các anh thấy tửu lượng của tôi cũng không kém đâu.Cô bước về phía bàn, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu trước mặt mình, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự tự tin. Rồi cô ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng thắn nhìn đám thuộc hạ đang ngắm nhìn mình.
- Nếu các anh muốn thử, thì tôi sẽ không từ chối. Nhưng các anh cũng phải cẩn thận đấy.
Không một ai nói gì, chỉ có tiếng cười của đám thuộc hạ vang lên. Họ nhanh chóng làm theo, một vài người thậm chí còn lén lút nhìn nhau, không ngừng xì xào về khả năng uống rượu của cô.
Tuy nhiên, họ không dám nghi ngờ nữa khi thấy cô cầm ly lên và uống một hơi cạn sạch mà không hề có dấu hiệu say hay mất kiểm soát.
Tần Vũ Mộng đặt ly xuống, mỉm cười nhìn đám thuộc hạ đang trố mắt nhìn mình.
- Thế nào? Chưa hết đâu, tôi còn có thể uống nhiều hơn nữa.
Đám thuộc hạ ngơ ngác, rồi bật cười ầm lên. Không ai ngờ rằng cô lại có thể uống được nhiều đến vậy, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng cô đã chứng minh được sự mạnh mẽ và kiên định của mình.
Cô cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt của họ, không còn sự hoài nghi, mà thay vào đó là sự tôn trọng và ngưỡng mộ.
Cô đã khẳng định mình, không chỉ bằng sức mạnh hay trí tuệ, mà còn bằng một cách thức rất riêng sự kiên cường và không chịu khuất phục trước bất kỳ thử thách nào.
Cảnh tượng trong khu vườn càng lúc càng náo nhiệt khi mọi người tiếp tục tham gia vào những thử thách mà đám thuộc hạ đề ra.
Tần Vũ Mộng không hề lùi bước, thậm chí cô còn thể hiện sự tự tin khi tham gia vào những trò chơi và thử thách uống rượu.
Cô liên tục đối mặt với từng ly rượu, ánh mắt vẫn giữ vững, không hề lộ vẻ say sưa hay mệt mỏi, khiến đám thuộc hạ càng thêm ngạc nhiên và nể phục.
Tuy nhiên, dù vậy, không ai biết rằng cơ thể cô đang bắt đầu chịu đựng sự tác động của lượng rượu khá lớn.
Nhưng cô vẫn kiên cường, một phần vì không muốn cho thấy mình yếu đuối, phần khác là vì cô cảm thấy một sự thách thức, cần phải giữ vững hình ảnh của mình trước đám thuộc hạ.
Cố Dạ Hàn, từ xa, đã nhận thấy tình hình. Dù cô tỏ ra tự tin, nhưng anh hiểu rõ cô đang uống quá nhiều.
Anh bước nhanh qua đám đông, từng bước đi dứt khoát và mạnh mẽ, ánh mắt lạnh lùng của anh không thể che giấu sự lo lắng.
Khi anh đến gần, đám thuộc hạ thấy anh tiến lại thì lập tức im lặng, ai cũng nhận ra sự hiện diện của Cố Dạ Hàn không hề đơn giản.
Tần Vũ Mộng vẫn tiếp tục tham gia vào trò chơi, nhưng cảm giác cơ thể bắt đầu nóng bừng và hơi loạng choạng.
Cô hơi quay người, định tiếp tục uống nhưng rồi lại cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo của Cố Dạ Hàn đặt lên vai mình.
- Đủ rồi,- giọng anh cất lên, nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực.
Tần Vũ Mộng quay lại, đối diện với ánh mắt cương quyết của anh. Một cảm giác hơi ngượng ngùng dâng lên trong lòng cô, nhưng cô không để lộ ra ngoài.
- Tôi ổn,- cô trả lời, cố gắng đứng vững, mặc dù đôi chân cô có phần hơi loạng choạng.
Cố Dạ Hàn không đáp, chỉ nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi đám đông. Anh dẫn cô đến một góc khuất của vườn, nơi yên tĩnh hơn, đế cô có thể nghỉ ngơi.
Cô không nói gì, chỉ cảm nhận được sự chăm sóc của anh, điều mà cô chưa bao giờ thật sự muốn thừa nhận nhưng lại rất cần.
Tôi không muốn thấy em lặp lại sai lầm đó, Cố Dạ Hàn nói, ánh mắt anh không hề tỏ ra dịu dàng như lúc trước, mà lạnh lùng và nghiêm nghị.Dù em có mạnh mẽ thế nào, cũng đừng tự thử thách sức chịu đựng của bản thân.Tần Vũ Mộng cảm nhận được sự quan tâm từ anh, nhưng cô không muốn cho anh thấy mình yếu đuối. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt kiên định.
- Tôi không yếu đuối, tôi chỉ không muốn họ nghĩ tôi không đủ mạnh mẽ.
Cố Dạ Hàn im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài, không nói gì thêm. Anh hiểu tính cách của cô, nhưng anh cũng biết rằng có những lúc phải kiềm chế bản thân, nhất là khi tình huống có thể vượt quá sức chịu đựng.
Anh nhìn cô một lần nữa, ánh mắt sắc lạnh, nhưng trong đó là một chút lo lắng.
- Tôi sẽ luôn ở bên em, nhưng em phải học cách tự bảo vệ mình.
Cô không đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút ấm áp lạ thường. Cảm giác này khiến cô hơi bất ngờ, bởi trước nay cô chưa bao giờ nghĩ mình cần ai đó, nhưng lúc này, sự quan tâm của anh lại làm cô cảm thấy được che chở, dù chỉ là một chút.
Cảm giác mệt mỏi và hơi say khiến Tần Vũ Mộng không thể kiềm chế được, cô dựa vào vai Cố Dạ Hàn. Cái đầu nhẹ nhàng tựa vào vai anh, và trong không gian yên tĩnh, câu hỏi của cô bất ngờ cất lên.
- Liệu có một ngày anh cũng vứt bỏ tôi khi tôi hết giá trị không?- Cô hỏi, giọng cô có chút mơ hồ, vừa như đùa giỡn, vừa như thật sự muốn biết câu trả lời.
Ánh mắt cô nhìn lên trời, không dám nhìn thẳng vào anh, như thể sợ rằng câu hỏi của mình sẽ tạo nên một khoảng cách không thể xóa nhòa giữa hai người.
Cố Dạ Hàn hơi ngạc nhiên trước sự gần gũi của cô, nhưng anh không hề tỏ ra bối rối. Bàn tay anh vô thức siết chặt lại, nhưng ngay lập tức anh lấy lại bình tĩnh. Anh nhìn cô một lúc, cảm nhận sự nghiêm túc trong câu hỏi của cô.
- Không.
Anh trả lời ngắn gọn, nhưng giọng anh có một sự chắc chắn đến lạnh lùng, như thể không một lực lượng nào có thế thay đối điều đó.
Tần Vũ Mộng không nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu lên, nhìn anh một cách chăm chú, như muốn tìm kiếm thêm một chút lý do từ ánh mắt anh.
Nhưng anh không có ý định giải thích thêm. Dường như anh biết rõ rằng những câu hỏi kiểu như vậy chỉ có thể khiến cô thêm bối rối, và anh không muốn làm điều đó.
- Vậy anh sẽ giữ tôi mãi sao?- Cô tiếp tục, hơi nghịch ngợm, nhưng lần này có lẽ là một chút chân thành lẫn trong sự châm chọc.
Cố Dạ Hàn im lặng một lúc rồi trả lời, giọng anh không có chút do dự:
- Cho đến khi em tự cho phép mình rời đi.
Cô không hiểu hết ý anh, nhưng một phần nào đó, câu trả lời đó khiến lòng cô lặng đi. Cảm giác khó tả, vừa như được an ủi, vừa như bị lẫn át.
Cô không thể phủ nhận rằng những lời này có một chút ấm áp, nhưng lại mang theo sự lạ lẫm mà cô chưa bao giờ dám đối mặt.
Tần Vũ Mộng không nói thêm gì nữa. Cô chỉ dựa vào anh, cảm nhận hơi thở của anh, và trong giây phút đó, cảm giác như mọi thứ ngoài kia đều không còn quan trọng. Cô chỉ cần sự yên tĩnh này, sự hiện diện của anh bên cạnh, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Tần Vũ Mộng cảm nhận được sự mệt mỏi dâng lên trong cơ thể, đôi mắt dần nặng trĩu. Cảm giác an yên khi dựa vào vai Cố Dạ Hàn khiến cô không thể giữ tỉnh táo lâu hơn.
Cả không gian như chậm lại, và cuối cùng, cô thiếp đi trong sự tĩnh lặng, không còn bận tâm đến những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Cố Dạ Hàn cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể cô khi cô dần buông lỏng. Anh nhẹ nhàng điều chỉnh lại vị trí, cố gắng không làm cô tỉnh giấc.
Cảm giác thân mật này, dù không phải là lần đầu tiên, vẫn khiến anh cảm thấy một thứ cảm xúc khó tả. Nhưng anh cũng không có ý định làm cô tỉnh lại, chỉ lặng lẽ để cô dựa vào mình, cảm nhận sự an toàn mà cô không bao giờ thể hiện ra.
Đêm dần buông xuống, và trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều của cô và hơi thở trầm tĩnh của anh. Thời gian như ngừng lại, tất cả mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt đi, chỉ còn lại không gian riêng của hai người.
Cố Dạ Hàn nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt không nói lên điều gì, nhưng bên trong anh, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn. Anh biết, cô cần thời gian, và anh cũng sẵn sàng đợi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]