🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chiều hôm sau, không khí trong dinh thự trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Sau một ngày dài sắp xếp lại công việc, đám thuộc hạ cùng Tần Vũ Mộng và Cố Dạ Hàn đã bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc mà họ quyết định tố chức tại khu vườn sau dinh thự.

Mọi người đều có mặt, làm việc khẩn trương và vui vẻ, bởi họ đều biết rằng đây là dịp hiếm hoi để thư giãn và tận hưởng thành quả sau một nhiệm vụ căng thắng.

Khu vườn rộng lớn được trang trí lộng lẫy với ánh đèn lung linh, từng chiếc đèn led nhấp nháy, tạo nên một bầu không khí ấm cúng, nhưng cũng không kém phần sang trọng.

Những chiếc bàn được bày biện tinh tế, phủ khăn trắng và được trang trí bằng hoa tươi. Những món ăn ngon đã được chuẩn bị sẵn sàng, từ các món khai vị đến các món chính, tất cả đều được sắp xếp tỉ mỉ.

Tần Vũ Mộng bước ra ngoài, cảm nhận làn gió nhẹ mơn man trên da, cô đứng im một lúc, đôi mắt lướt qua cảnh vật xung quanh, nơi tất cả mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị.

Một cảm giác hài lòng trào dâng trong lòng cô. Những căng thắng của cuộc chiến đã được xua tan, và giờ đây, mọi người đều có thể tận hưởng thành quả của mình.

Cố Dạ Hàn đứng bên cạnh, lạnh lùng và điềm tĩnh như mọi khi, nhưng không thể phủ nhận rằng anh cũng có phần tham gia vào sự chuẩn bị này, mặc dù chỉ bằng một cái gật đầu hoặc một câu ra lệnh ngắn gọn.

Dường như anh vẫn luôn giữ cho mọi thứ trong tầm kiểm soát, nhưng có lẽ trong lúc này, một phần trong anh cũng cảm thấy sự hài lòng khi thấy mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

Đám thuộc hạ đi lại bận rộn, trao đổi với nhau về những công việc cuối cùng, chuẩn bị thức ăn, đồ uống, và kiểm tra lại âm thanh ánh sáng.

Mọi thứ đều được lên kế hoạch tỉ mỉ để bữa tiệc không có bất kỳ sai sót nào. Đó là một bữa tiệc không chỉ để ăn mừng chiến thắng, mà còn để khẳng định vị thế của họ trong thế giới này.



Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Tần Vũ Mộng quay lại, đứng bên cạnh Cố Dạ Hàn, nhìn vào khu vườn đã hoàn tất. Cô không thể không cảm thấy tự hào vì tất cả những gì đã đạt được. Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy sự khích lệ.

- Chúng ta làm tốt lắm, Dạ Hàn, cô nói với một nụ cười nhẹ, - Cảm ơn anh đã cùng tôi chiến đấu.

Cố Dạ Hàn nhìn cô một lúc, không nói gì, nhưng ánh mắt của anh đã nói lên tất cả. Một cảm giác thỏa mãn, nhẹ nhõm bao trùm lấy anh, mặc dù anh vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng như thường lệ.

Bữa tiệc bắt đầu, mọi người từ các thuộc hạ đến những người bạn thân thiết đều tụ tập lại, thưởng thức món ăn, rượu vang và trò chuyện vui vẻ. Đám người trước đây thường xuyên chứng kiến những trận chiến đẫm máu giờ đây lại tụ tập trong không khí hòa bình, chúc mừng chiến thắng, và cùng nhau thư giãn.

Tần Vũ Mộng và Cố Dạ Hàn đứng cùng nhau, quan sát đám đông đang vui vẻ. Cảm giác an tâm đã tràn ngập trong lòng cô. Một chương mới đang mở ra, và dù thế nào, cô biết mình không bao giờ đơn độc trong cuộc chiến này.

Sau khi trò chơi kết thúc và không khí trở lại bình thường, Tần Vũ Mộng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể một phần gánh nặng đã được trút bỏ.

Cô nhìn về phía Cố Dạ Hàn, thấy anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi khi, nhưng ánh mắt anh không còn quá xa cách như trước. Anh đứng đó, lặng lẽ quan sát, đôi lúc nhìn cô như muốn biết suy nghĩ trong lòng cô.

Tần Vũ Mộng nhìn vào ly rượu trong tay, ngón tay nhẹ nhàng xoay quanh thành cốc.Một phần quá khứ mà cô luôn cố gắng quên lãng bỗng chốc ùa về, khiến cô không thể kiềm chế được mà muốn chia sẻ.

- Anh có bao giờ tự hỏi, nếu cuộc sống của tôi không giống bây giờ, tôi sẽ là ai không?- Cô nhìn Cố Dạ Hàn, ánh mắt lạc lõng, như muốn tìm câu trả lời trong sự im lặng của anh.

Cố Dạ Hàn hơi nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén của anh dừng lại trên gương mặt cô, dường như anh có thể nhìn thấy sự tổn thương sâu thằm trong đôi mắt ấy. Anh chỉ lặng lẽ gật đầu, không vội vã đáp lại, để cô tự nói ra những gì mình muốn.

Tôi được nhận nuôi khi mới 6 tuổi.- Tần Vũ Mộng bắt đầu kể, giọng cô nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ám ảnh.Ba mẹ nuôi tôi là những người trong một tổ chức.Họ không phải là người bình thường.Họ huấn luyện tôi như một cỗ máy giết người, không có cảm xúc, không có lựa chọn, chỉ có nhiệm vụ.Cô im lặng một lúc, những ký ức về những ngày tháng ấy như đang dội về trong tâm trí cô. Những cuộc huấn luyện khắc nghiệt, những bài kiểm tra thể lực và trí tuệ, tất cả đều được thiết kế để khiến cô trở thành một công cụ hoàn hảo trong tay ba mẹ nuôi.



Tôi chỉ biết một điều, rằng tôi phải làm tất cả để làm ba mẹ nuôi hài lòng. Đó là điều duy nhất tôi có thể làm, là để họ nhìn nhận tôi như một đứa con gái xứng đáng.- Cô cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại chẳng có chút vui vẻ nào.Tôi đã làm mọi thứ để họ hài lòng, cho đến khi tôi nhận ra một điều... Đó là họ không bao giờ thật sự coi tôi là con cái.Cố Dạ Hàn không nói gì, chỉ lắng nghe, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô, như muốn thấu hiểu từng lời cô nói.

Tôi đã hoàn thành mọi nhiệm vụ họ giao cho tôi, cho đến khi... tôi phát hiện ra sự phản bội.Họ chỉ coi tôi như một công cụ, một con cờ trong tay họ.- Tần Vũ Mộng tiếp tục, giọng cô cứng lại, đôi mắt long lanh nhưng đầy sự phẫn nộ.Và khi tôi không còn giá trị sử dụng, họ bỏ tôi đi như một món đồ cũ.Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm lại những cảm xúc dâng lên.

Nhưng tôi không thể để điều đó phá hủy tôi.Tôi quyết định tự mình bước đi, từ bỏ tất cả. Đó là lúc tôi bắt đầu tạo dựng lại bản thân mình, tìm kiếm một lý do để sống.Cố Dạ Hàn không nói gì trong giây lát, chỉ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng mà không kém phần kiên định.

- Vậy cô làm những gì mình muốn bây giờ?

Tần Vũ Mộng nhếch môi, một nụ cười nhẹ, không phải vì vui mà là vì sự thấu hiểu.

Bây giờ tôi làm những gì tôi cảm thấy đúng. Không còn ai có thể điều khiển tôi nữa.Dù cho có phải làm những điều tàn nhẫn, tôi sẽ không ngừng lại. Bởi vì... tôi đã không còn lựa chọn.Cố Dạ Hàn im lặng một lúc, cuối cùng anh nói, giọng trầm ấm.

- Cô không một mình trong cuộc chiến này.

Tần Vũ Mộng nhìn anh, một sự kết nối nào đó giữa họ bắt đầu hình thành. Cô không biết mình có thể tin tưởng anh đến đâu, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy như mình không đơn độc.

- Đúng vậy, tôi không còn một mình.- Cô đáp lại, ánh mắt của cô mềm mại hơn, nhưng vẫn ẩn chứa một sự quyết đoán không thể lay chuyển.

Cả hai im lặng trong một lúc lâu, chỉ còn lại tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ xa, như thế hòa nhịp với những suy tư trong lòng họ. Những lời chưa nói, những nỗi đau chưa lành, tất cả đều được giấu kín trong đêm tối, nhưng có một điều chắc chắn rằng, họ đều đã bước ra khỏi quá khứ để bắt đầu một hành trình mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.