🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cảm giác chiến thắng dâng trào trong lòng Tần Vũ Mộng, nhưng đôi mắt cô vẫn không hề dịu đi. Cô bước ra khỏi sân khấu, nhìn quanh, một cảnh tượng hỗn loạn và đầy chết chóc.

Các tên buôn người đã bị hạ gục, nhưng cái cảm giác tàn nhẫn vẫn còn vẹn nguyên trong từng bước chân của cô.

Chân cô dẫm lên một tên buôn người còn đang giãy giụa dưới đất, kêu la vì vết thương, nhưng cô không hề động lòng.

Một tiếng thở dài, nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, cô quay mặt bước đi. Dưới gót giày của cô, tên đó vẫn tiếp tục giãy giụa, nhưng cô không thèm quan tâm. Từng bước đi của cô như đạp lên sự sống, không chút do dự.

- Thuộc hạ của anh đã hoàn tất. Các cô gái đã an toàn, mọi việc xong rồi.- Giọng nói của Cố Dạ Hàn vang lên, dứt khoát và lạnh lùng qua tai nghe, không có một chút cảm xúc nào. Anh không cần phải nói thêm gì, vì tất cả đã hoàn tất theo kể hoạch.

Cô chỉ gật đầu, không thèm nhìn lại tên đàn ông đang giãy giụa dưới chân mình. Cảm giác thích thú khi đối diện với sự sống và cái chết vẫn còn nguyên trong mắt cô.

Cô không phải là người có thể dễ dàng tha thứ hay bỏ qua, và những kẻ như tên này, kẻ đã mang đến đau khổ cho nhiều cô gái, thì không có lý do gì đế sống sót.

- Đã xong, chúng ta đi thôi.- Cố Dạ Hàn bước đến gần, ánh mắt anh dừng lại một chút trên tên đàn ông vẫn còn giãy giụa dưới chân cô, nhưng không nói gì.

Anh biết rõ con người của cô, và anh cũng hiểu rằng, đây là cái giá phải trả cho những kẻ đã làm tổn thương người khác.

Hai người cùng bước ra khỏi sân khấu, bước đi vững vàng như thể tất cả những gì đã xảy ra chỉ là một phần trong công việc của họ.



Cảm giác mệt mỏi của chiến đấu không thể che lấp được sự thỏa mãn trong ánh mắt của Tần Vũ Mộng. Cô quay đầu lại, liếc một cái cuối cùng về phía đám đông đã tan tác. Họ đã thắng, và cô đã trả lại công lý cho những nạn nhân của mình.

Không một lời nói, không một ánh mắt trao đổi, nhưng giữa hai người đã có sự thấu hiểu rõ ràng. Mỗi người đều có nhiệm vụ của mình, và họ đã làm rất tốt.

Tần Vũ Mộng bước ra khỏi đó, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, như thể cô đã hoàn thành một công việc cần thiết, không cần phải cảm thấy gì thêm.

Khi Tần Vũ Mộng ngồi trên xe, cơn sóng dâng trào trong lòng cô không thể kìm nén được nữa.

Cô nhắm mắt lại, và rồi, một tiếng cười bất ngờ bật ra từ trong cổ họng, tràn đầy sự phấn khích và hài lòng. Cảm giác này, thứ cảm giác mà cô hiếm khi trải qua, khiến cho trái tim cô như vỡ ra từng nhịp đập.

Cô không thể ngừng cười, như thể tất cả những căng thẳng, mệt mỏi và sự lo lắng trước đó đã biến mất.

Cô cười không phải vì vui vẻ, mà vì sự tàn nhẫn và sự thỏa mãn khi nhìn thấy những tên buôn người chết, những người mà cô đã từng coi là mục tiêu. Đó là cảm giác quyền lực, là cảm giác của một kẻ chiến thắng.

Cố Dạ Hàn ngồi cạnh cô, nhưng anh không nói gì. Anh chỉ im lặng, quan sát. Cả hai không cần lời nói, vì họ hiểu nhau hơn ai hết. Anh biết cô đang cảm thấy thế nào.

Nhưng anh cũng biết rằng, dù sao đi nữa, điều đó cũng không thay đổi được bản chất con người của cô. Họ đã chiến thắng, và cái giá phải trả đã được nhận.

Tần Vũ Mộng nhìn ra ngoài cửa sổ, để cơn cười của mình dần dần lắng xuống. Một cảm giác lâng lâng vẫn còn trong cô, nhưng cũng là một cảm giác trống rỗng. Cô đã làm những điều mà mình cần phải làm, nhưng liệu điều đó có thực sự mang lại sự thanh thản?

Cô ngừng cười, nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại cảm giác kỳ lạ, thứ cảm giác của một kẻ đã sống sót qua cơn bão táp và đang bước vào một thế giới đầy rẫy những lựa chọn khó khăn phía trước.



Khi xe dừng lại ở căn cứ, không khí xung quanh vẫn còn căng thẳng sau trận chiến vừa qua, nhưng Tần Vũ Mộng lại cảm thấy một niềm vui lạ kỳ dâng trào trong lòng. Cô quay sang Cố Dạ Hàn, một nụ cười đầy hài lòng nở trên môi, đôi mắt lấp lánh sự chiến thắng.

- Chúng ta nên ăn mừng cho chiến thắng lần này chứ?- cô nói, giọng đầy phấn khích, ánh mắt lướt qua những tên thuộc hạ đứng chờ ngoài xe, những gương mặt lấm lem nhưng vẫn tràn đầy sức sống.

Họ có vẻ rất hào hứng với đề nghị của cô, ánh mắt lộ rõ sự đồng tình và mong chờ.

Những người thuộc hạ tỏ ra khá thích thú, một vài người mỉm cười, gật đầu đồng ý. Dù họ đều biết rằng công việc của mình là không bao giờ dễ dàng, nhưng một chiến thắng như thế này, nhất là khi mọi thứ kết thúc theo cách họ mong muốn, chắc chắn là một dịp hiếm hoi đế tận hưởng.

Cố Dạ Hàn đứng im, nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc. Dù anh không thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng sự hiện diện của anh trong suốt cuộc chiến vừa qua là không thể phủ nhận.

Anh biết rằng lời đề nghị này không chỉ là để ăn mừng mà còn là một cách để mọi người gắn kết và củng cố tinh thần sau một nhiệm vụ căng thẳng.

Tần Vũ Mộng nhìn thấy sự vui vẻ trên gương mặt những thuộc hạ, cô tựa vào chiếc bàn, khoanh tay lại, đôi mắt ánh lên sự tán thưởng. Cảm giác chiến thắng như một làn sóng mạnh mẽ cuốn cô vào, cô muốn mọi người cũng cảm nhận được niềm vui này.

Chúng ta đã làm tốt lắm,- cô nói thêm, giọng đầy tự hào.Đây là một chiến thắng lớn. Hãy thưởng cho mình một bữa tiệc thật hoành tráng!Đám thuộc hạ xung quanh bắt đầu xôn xao, có người vỗ tay, có người cười vui vẻ. Chắc chắn bữa tiệc này sẽ là một dịp để họ quên đi những mệt mỏi, chiến đấu hết mình để sống sót trong một thế giới đầy rẫy nguy hiểm.

Cố Dạ Hàn chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của anh dường như cũng chấp nhận đề nghị này.

Anh không ngăn cản, và cũng không có gì để phản đối. Giờ phút này, tất cả họ đều xứng đáng được ăn mừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.