🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tần Vũ Mộng bước xuống cầu thang với chiếc váy nhẹ nhàng, màu sắc dịu dàng, làn vải mềm mại ôm lấy cơ thể cô một cách tự nhiên.

Cô khẽ mỉm cười khi nhìn vào gương trước khi ra ngoài, tự nhủ bản thân phải làm đúng như những gì Tố Oanh đã chỉ dạy.

Cô không còn muốn cứ mãi là chính mình, mạnh mẽ và quyết đoán, mà thay vào đó, cô sẽ thử đóng vai một cô gái yếu đuối, dễ tổn thương một phiên bản mà Cố Dạ Hàn không thể ngờ tới.

Khi cô bước vào phòng ăn, ánh mắt của Cố Dạ Hàn lập tức dừng lại, bị thu hút bởi sự thay đổi của cô. Anh đang ngồi bên bàn ăn, như thường lệ, với chiếc laptop mở trước mặt, nhưng khi nhìn thấy Tần Vũ Mộng, anh không thể không ngạc nhiên.

Tần Vũ Mộng di chuyển từng bước nhẹ nhàng, ánh mắt của cô khẽ rụt rè, môi mím lại như có chút e ngại, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Dạ Hàn.

Cô cố gắng giữ dáng vẻ mềm mại, bước đi có phần thận trọng. Cô đã nhớ những lời của Tố Oanh, "Hãy để anh ấy cảm thấy bạn khác biệt, nhưng đừng để mất đi sự kiểm soát của chính mình."

Khi đến gần bàn ăn, cô nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với anh.

Mọi cử chỉ của cô lúc này đều toát lên vẻ nhẹ nhàng và dễ gần, như một cô gái bình thường, chứ không phải một người có thể chiến đấu, có thể đối mặt với tất cả khó khăn một mình. Cố Dạ Hàn vẫn nhìn cô, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trên khuôn mặt.

Đột nhiên, cô cố gắng lên tiếng, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng hơn thường lệ.

- Cố Dạ Hàn, hôm nay tôi có thể ngồi ăn cùng anh không?-

Câu hỏi của cô như một lời mời, nhưng lại được thể hiện bằng giọng điệu khá nhẹ nhàng, có chút ngượng ngùng, khiến Cố Dạ Hàn không khỏi nhíu mày.

Anh đang cầm ly rượu, nhưng nghe thấy giọng nói ấy, anh bị sặc một chút vì bất ngờ. Cô gái trước mặt anh không giống như mọi ngày.

Thật khó tin rằng người ngồi đối diện, vẫn có ánh mắt sắc bén và tinh thần mạnh mẽ, lại có thể hóa thân thành một người như thế này dịu dàng và có phần yếu đuối.

- Em... có phải là Tần Vũ Mộng không?- Cố Dạ Hàn hỏi, ngạc nhiên nhưng không che giấu sự tò mò trong giọng nói.

Tần Vũ Mộng cảm thấy một chút khó chịu khi thấy anh không hoàn toàn tin tưởng vào sự thay đổi của mình, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì thái độ nhẹ nhàng, miệng mỉm cười.

- Phải, là tôi,- cô đáp, giọng nói thấp xuống một chút, như thể không muốn làm phiền anh, nhưng thực tế là cô đang thử xem anh sẽ phản ứng thế nào.

Cố Dạ Hàn lặng im trong giây lát, anh cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt ở cô, một thay đổi mà anh không thế giải thích.



Nhưng điều đó lại khiến anh càng tò mò hơn, không biết đây là sự thay đổi thật sự của cô, hay chỉ là một màn kịch mà cô đang diễn.

Anh đặt ly rượu xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tần Vũ Mộng.

- Thật sự có thể tin rằng em sẽ thay đổi dễ dàng như vậy sao?- anh hỏi, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa có chút trêu đùa.

Tần Vũ Mộng mím môi, cảm giác rằng anh đang thử thách mình, nhưng cô không để lộ sự bất an. Cô mỉm cười một cách dịu dàng, cố gắng duy trì vở kịch này.

- Không có gì là dễ dàng cả,- cô đáp, giọng nói của cô lúc này thật nhẹ nhàng, mềm mỏng, nhưng không hề thiếu đi sự tinh tế, như thể cô đang lén lút thử thách chính anh.

Cố Dạ Hàn nhìn cô một lúc lâu, anh không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy có gì đó khác lạ, như thể cô gái này đang mang đến cho anh một sự mới mẻ mà anh chưa từng trải qua.

Không khí trong phòng ăn có chút im lặng, nhưng Tần Vũ Mộng cảm thấy, ít nhất hôm nay, cô đã làm được điều gì đó mới mẻ.

Sau bữa ăn, Tần Vũ Mộng cảm thấy trong mình có một sự tự tin mới. Cô quyết định thử tiếp với những tên thuộc hạ của Cố Dạ Hàn.

Với sự thay đổi trong cách cư xử của mình, cô muốn xem liệu họ có phản ứng khác biệt hay không, liệu sự dịu dàng này có làm họ cảm thấy thoải mái hơn không.

Cô bước ra khỏi phòng ăn, gặp vài tên thuộc hạ đang đứng canh ở sảnh. Những tên này nhìn cô với ánh mắt có phần ngạc nhiên, nhưng không thể phủ nhận là họ có vẻ thư giãn hơn khi thấy cô hành động nhẹ nhàng và không còn vẻ lạnh lùng hay kiêu ngạo như trước.

Cô bước lại gần, khẽ mỉm cười và trò chuyện, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn, không còn nghiêm khắc như những lần trước.

Những tên thuộc hạ dường như cảm thấy hơi ngượng ngùng trước sự thay đổi của cô, nhưng lại cũng vui vẻ hơn, họ dễ dàng mở lòng hơn và thậm chí còn cười nói với cô một cách thoải mái. Họ không ngờ rằng Tần Vũ Mộng có thế thay đối đền như vậy.

Tuy nhiên, khi Cố Dạ Hàn bước ra từ phòng ăn, tay cầm chiếc laptop như thường lệ, ánh mắt của anh chợt dừng lại, nhìn thấy Tần Vũ Mộng đang trò chuyện với đám thuộc hạ.

Một cảm giác khó chịu bất ngờ dâng lên trong anh, khiến anh cảm thấy như có một sự không đúng trong không khí.

Anh bước tới gần, đôi mắt anh lạnh lùng và sắc bén như thường lệ, nhưng trong lòng lại có một sự khó chịu mà anh không thể lý giải. Khi anh đứng ngay cửa sảnh, anh đóng mạnh chiếc laptop lại, phát ra một tiếng "rầm" rõ ràng.

Tần Vũ Mộng ngẩng đầu nhìn anh, cảm giác trong lòng cô cũng dâng lên một sự ngạc nhiên nhẹ. Cô đã làm đúng như những gì Tố Oanh đã nói, nhưng sự khó chịu của Cố Dạ Hàn khiến cô tự hỏi liệu anh có thực sự muốn cô thay đổi như vậy, hay anh chỉ muốn cô duy trì bản tính lạnh lùng và mạnh mẽ của mình.



Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh, nhưng không nói gì. Tần Vũ Mộng chỉ khẽ nhún vai, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh.

Cô không muốn để sự khó chịu của anh ảnh hưởng đến mình, nhưng trong lòng cô lại không khỏi cảm thấy chút lo lắng.

Liệu anh sẽ tiếp tục với kế hoạch này, hay chỉ vì một chút thay đổi nhỏ mà mọi thứ sẽ lại trở về như cũ?

Cảm giác khó chịu trong Cố Dạ Hàn không hề tan đi, anh vẫn đứng đó, im lặng quan sát cô và đám thuộc hạ. Mặc dù không nói ra, nhưng trong đầu anh lại đang suy nghĩ rất nhiều.

Cố Dạ Hàn bước nhanh về phòng, bước chân anh dồn dập như muốn xua đi những suy nghĩ đang lẩn quẩn trong đầu.

Mặc dù đã quen với việc kiểm soát mọi cảm xúc, hôm nay anh lại không thể hiểu được lý do tại sao mình lại cảm thấy khó chịu.

Hình ảnh Tần Vũ Mộng tươi cười, nói chuyện vui vẻ với đám thuộc hạ cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, làm anh không thể nào tập trung vào công việc.

Anh cố gắng xua đi cảm giác này, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy bất an. Cô, với sự thay đổi nhẹ nhàng và đầy nữ tính, không còn là người mà anh từng biết, mà lại là một người khác, một người mà anh không thể dễ dàng đoán trước được nữa.

Anh không muốn thừa nhận, nhưng cái cảm giác mất kiểm soát, cái sự khó chịu vì cô không còn lạnh lùng và kiêu ngạo như trước, lại làm anh bối rối. Anh không hiểu sao mình lại cảm thấy thế, nhưng đó là sự thật.

Tần Vũ Mộng đã thấy Cố Dạ Hàn rời đi, và cô cũng quay trở lại phòng của mình. Cô không để ý đến anh nữa, nhưng trong lòng lại có chút suy nghĩ mơ hồ.

Cảm giác trong cô lúc này vừa kỳ lạ vừa thú vị. Mặc dù cô đang cố gắng thay đổi, cố gắng thử những phương pháp mới mà Tố Oanh chỉ dạy, nhưng không hiểu sao, khi thấy Cố Dạ Hàn rời đi, một cảm giác trống vắng lại len lỏi trong lòng cô.

Cô tự nhủ phải tiếp tục thử nghiệm với những chiến lược mới, nhưng không thể phủ nhận là cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và bối rối.

Sự thay đổi của cô có thật sự là một bước đi đúng đắn, hay chỉ là một sự thay đổi bề ngoài để đối phó với tình thế hiện tại? Những câu hỏi này cứ vương vấn trong đầu cô, khiến cô không thể dễ dàng tìm ra câu trả lời.

Khi cô bước vào phòng, ánh sáng dịu nhẹ của đèn bàn khiến không gian trở nên yên tĩnh và bình lặng hơn.

Cô ngồi xuống, thả lỏng cơ thể, nhưng trong lòng lại không thể nào yên tĩnh. Cảm giác như có một cái gì đó chưa hoàn thành, chưa đạt được mục tiêu, và cô cần phải tìm ra điều đó.

Cô tự hỏi:

- Liệu mình có thể thay đổi hoàn toàn, hay sẽ chỉ mãi là cái bóng của chính mình?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.