Tần Vũ Mộng đi ra khỏi phòng ăn, bước chân đều đặn và chắc chắn. Cô cảm nhận được ánh mắt của những tên thuộc hạ vẫn luôn dõi theo mình từ xa.
Dù họ không nói gì, nhưng sự im lặng trong không khí càng làm cô cảm thấy sự hiện diện của họ càng rõ rệt.
Cô không muốn tiếp tục cảm thấy bức bối trong không gian này. Một phần trong cô khao khát sự tự do, và một phần khác muốn thử thách bản thân, xem cô có thể duy trì vai trò này lâu đến đâu.
Cô dừng lại một lúc ở sảnh, nhìn vào những tên thuộc hạ đang đứng canh chừng. Những người này, dẫu sao, cũng là những công cụ hỗ trợ cho Cố Dạ Hàn, và cô không muốn chỉ là một người thừa trong bộ máy của anh
Cô quyết định bước tới, ra vẻ bình tĩnh, đi thắng đến gần một tên thuộc hạ đứng gần đó. Anh ta liếc nhìn cô rồi cúi đầu chào.
Tần Vũ Mộng nhìn vào mắt anh ta, cố gắng thể hiện một vẻ yếu đuối và nhu nhược, điều mà cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái khi làm. Cô mở miệng với giọng nhẹ nhàng:
- Tôi có thể luyện tập cùng các anh không?
Tên thuộc hạ có vẻ ngạc nhiên một chút, nhưng rồi anh ta nhanh chóng cúi đầu và đáp.
- Dĩ nhiên, cô Tần.- Anh ta liếc nhìn những người khác, rồi ra hiệu cho một số người đứng gần đó tiếp cận.
Một vài tên thuộc hạ bước tới, nhìn cô với ánh mắt không rõ ý định. Họ có thể sẽ chẳng bao giờ coi cô là một người trong nhóm, nhưng ít nhất cô có thể lợi dụng sự chú ý này để rèn luyện bản thân.
Tần Vũ Mộng bắt đầu chỉ đạo họ một cách mơ hồ. Cô cố gắng làm như thể mình đang quản lý, chỉ dẫn họ tập luyện như một huấn luyện viên thực thụ.
Nhưng trong lòng, cô cảm thấy mọi thứ như một trò chơi. Cô không thực sự muốn huấn luyện, chỉ là muốn khiến họ cảm nhận được sự yếu đuối mà cô đang cố giả vờ.
- Cẩn thận một chút, bước đi như thế này sẽ làm mất thăng bằng đấy,- cô nói với một tên thuộc hạ đang thực hiện động tác sai. Cô cố gắng mỉm cười, dù trong lòng không hề cảm thấy vui vẻ.
Cô tiếp tục chỉ ra các lỗi nhỏ trong động tác của bọn họ, mỗi một sửa đổi, cô đều làm như thể mình là người có kinh nghiệm.
Nhưng thực ra, cô chỉ đang tìm cách làm cho họ ngạc nhiên và thỏa mãn với bản thân. Cảm giác này không hoàn toàn tồi, dù nó không phải là thứ cô muốn theo đuổi lâu dài.
Sau một lúc, cô nhận ra một điều: càng cố tỏ ra yếu đuối, càng khó giữ được sự kiểm soát. Đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt của những tên thuộc hạ, họ không có vẻ gì là đánh giá cô như một người yếu đuối, mà ngược lại, họ thấy cô đang làm một công việc không hề dễ dàng. Đó là điều cô không thể thay đối.
Sau một lúc, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng cũng nhận thấy mình đã đạt được một chút hiệu quả. Những tên thuộc hạ dần bắt đầu lắng nghe cô hơn, có vẻ như họ bắt đầu tin tưởng vào khả năng của cô, dù cô chỉ đang làm một phần trong trò chơi của mình.
Khi kết thúc buổi tập, cô quay lại, không quên nhìn vào một vài tên thuộc hạ và đưa ra những nhận xét cuối cùng.
Cô đi về phía cửa, cảm thấy thỏa mãn với những gì đã làm được, mặc dù đó chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của mình.
Nhưng điều này cũng khiến cô nhận ra một điều quan trọng việc thay đổi bản thân không hề đơn giản, nhưng cô sẽ không bỏ cuộc. Cô sẽ tiếp tục thử thách bản thân, dù điều đó có khó khăn hay không.
Tần Vũ Mộng quyết định đến tiệm hoa của Tố Oanh, nơi mà cô đã từng đến nhiều lần trước đây, để không chỉ tìm hiểu thêm về kế hoạch mà còn để thư giãn trong không gian yên tĩnh, tránh xa những lo toan và áp lực.
Tiệm hoa của Tố Oanh luôn là nơi cô cảm thấy thoải mái và an toàn nhất. Cô thích những mùi hoa dịu dàng, những bó hoa tươi tắn được chăm sóc cẩn thận.
Từng góc nhỏ trong cửa hàng đều mang lại cảm giác bình yên mà cô đã lâu không tìm thấy.
Khi bước vào, cô cảm nhận ngay được không khí mát mẻ và dễ chịu, những bông hoa đủ màu sắc tỏa ra một mùi hương ngọt ngào.
Cửa tiệm nhỏ nhưng rất gọn gàng, sáng sủa, với từng chậu hoa, từng bó hoa được sắp xếp ngăn nắp. Tố Oanh đang cúi xuống xếp lại một vài bó hoa mới được nhập về, thấy cô bước vào, Oanh ngẩng đầu lên mỉm cười.
- Tần Vũ Mộng, vào đây đi! Cậu cần gì à?- Tố Oanh vẫy tay gọi, giọng nói dịu dàng như chính không khí trong tiệm hoa.
Tần Vũ Mộng bước vào, khẽ gật đầu và tiến lại gần quầy.
- Mình chỉ muốn đến thăm cậu một chút thôi, ngắm hoa và trò chuyện.
Tố Oanh không hỏi thêm mà mỉm cười và dẫn cô đến một chiếc ghế ngồi ở góc cửa hàng, nơi có thể nhìn ra khu vườn nhỏ phía sau tiệm, tràn ngập hoa và cây cỏ.
- Mình biết là cậu có chuyện cần nói, vậy cứ thoải mái đi,- Tố Oanh ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt tinh tế không bỏ sót bất kỳ dấu hiệu nào của sự lo lắng trên gương mặt Tần Vũ Mộng.
Tần Vũ Mộng hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô kể lại cho Tố Oanh về nhiệm vụ mà Cố Dạ Hàn giao cho cô làm một cô gái bình thường và gia nhập vào xào huyệt của bọn buôn người.
Cô kể về cảm giác bất an, về việc phải giả vờ yếu đuối, mềm yếu, điều mà cô không quen làm. Cô cũng kể về cảm giác căng thẳng khi phải thực hiện những nhiệm vụ đòi hỏi phải "diễn xuất" suốt thời gian dài.
Mình thực sự không biết liệu có thể làm được không,- Tần Vũ Mộng nói, giọng điệu mệt mỏi.Chưa bao giờ mình phải làm điều này.Nhưng nếu không làm, liệu mình có hoàn thành nhiệm vụ không?Tố Oanh, với vẻ ngoài dịu dàng và mỏng manh, luôn mang lại cho Tần Vũ Mộng cảm giác an tâm mỗi khi cô cần sự trợ giúp.
Dù có vẻ yếu đuối, nhưng thực tế, Tố Oanh lại là người rất kiên cường, luôn biết cách nhìn thấu tâm lý người khác và giúp họ vượt qua khó khăn.
Cô biết rằng Tần Vũ Mộng đang ở trong một tình thế khó khăn và cần phải học cách giả vờ yếu đuối để hoàn thành nhiệm vụ của mình, một điều mà Tần Vũ Mộng luôn cảm thấy xa lạ và không thoải mái.
Khi nghe Tần Vũ Mộng kể về nhiệm vụ của mình và cảm giác không thể chấp nhận việc phải diễn vai một cô gái yếu đuối, Tố Oanh không chỉ lắng nghe mà còn bắt đầu nghĩ cách giúp đỡ cô.
Mình hiểu cảm giác của cậu,- Tố Oanh nói với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự thấu hiểu.Nhưng đôi khi, để làm được điều mình muốn, chúng ta phải học cách trở nên mềm mại hơn, thậm chí là yếu đuối một chút.
Không phải vì chúng ta không mạnh mẽ, mà là vì chúng ta cần phải giành được sự tin tưởng của những người khác.Nếu cậu muốn vượt qua thử thách này, cần phải thay đổi cách nhìn nhận về 'yếu đuối'.Đôi khi, nó chính là vũ khí mạnh nhất của một người.Tần Vũ Mộng cảm thấy bất ngờ trước cách Tố Oanh lý giải. Cô không ngờ rằng, một cô gái có vẻ yếu đuối như Tố Oanh lại có thể đưa ra những lời khuyên mạnh mẽ và sâu sắc như vậy.
Tố Oanh đã không chỉ giúp cô tìm ra lý do tại sao cô cần phải thay đổi cách thể hiện mà còn khuyến khích cô nhìn nhận lại bản thân.
Sau một thời gian trò chuyện, Tố Oanh đã giúp Tần Vũ Mộng luyện tập những kỹ năng cần thiết để diễn xuất một cách tự nhiên hơn.
Dù là cách đi đứng nhẹ nhàng, cử chỉ mềm mại hay thậm chí là cách nói chuyện, tất cả đều được Tố Oanh hướng dẫn tỉ mỉ.
Tố Oanh không chỉ giúp cô thay đổi ngoại hình mà còn dạy cô cách điều chỉnh tâm lý, để cô có thể giữ được vẻ ngoài yếu đuối nhưng vẫn không đánh mất sự kiểm soát.
Cậu chỉ cần nhớ rằng, 'yếu đuối' không có nghĩa là mất đi sức mạnh bên trong.Cậu chỉ cần biết khi nào cần mềm mại và khi nào cần mạnh mẽ, không ai có thể đánh giá thấp cậu nếu cậu làm chủ được điều đó.- Tố Oanh nói, ánh mắt đầy sự tin tưởng.Tần Vũ Mộng cảm thấy cảm kích vô cùng. Cô đã tìm được một người bạn đồng hành thật sự, người không chỉ cho cô lời khuyên mà còn hỗ trợ cô vượt qua nỗi bất an trong lòng.
Cô biết rằng, dù thử thách phía trước có khó khăn đến đâu, cô không đơn độc. Tố Oanh đã giúp cô nhận ra rằng, có những lúc sự yếu đuối chính là sức mạnh tiềm ẩn, chỉ cần biết cách khai thác đúng lúc, đúng chỗ.
Cảm ơn cậu, Oanh Oanh,- Tần Vũ Mộng cười nhẹ.Mình sẽ thử, và mình tin rằng mình có thể làm được.Tố Oanh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm.
- Cậu sẽ làm được, mình tin vào cậu.
Với sự giúp đỡ của Tố Oanh, Tần Vũ Mộng cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Cô biết mình đã sẵn sàng để đối mặt với thử thách sắp tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]