🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Những ngày sau đó, Tần Vũ Mộng nhận ra Cố Dạ Hàn bận rộn hơn thường lệ. Anh gần như không có mặt ở căn cứ mà luôn đi sớm về muộn. Khi có mặt, anh cũng chỉ vùi đầu vào công việc, gọi điện thoại liên tục và bàn bạc với đám thuộc hạ. Điều này làm cô không khỏi tò mò.

Mỗi lần cô xuất hiện ở sảnh chính hay hành lang, cô đều thấy bóng dáng anh thoáng qua, đôi lúc là một ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô, đôi lúc là giọng nói trầm thấp chỉ đạo thuộc hạ.

Nhưng kỳ lạ là Cố Dạ Hàn không hề giao cho cô nhiệm vụ nào, chỉ đế cô tự do ở lại căn cứ, tự sinh hoạt theo ý mình.

Dù thường ngày luôn mong muốn có thời gian tự do để tận hưởng, nhưng khi đột nhiên không phải làm gì, Tần Vũ Mộng lại cảm thấy một chút trống trải và mất phương hướng.

Cô thỉnh thoảng đi dạo quanh căn cứ, gặp gỡ vài người quen, nhưng chẳng mấy ai dám trò chuyện nhiều với cô.

Họ đều biết mối quan hệ giữa cô và Cố Dạ Hàn phức tạp như thế nào.

Một buổi chiều nọ, khi cô đang ngồi ở khu vườn nhỏ phía sau căn cứ, một làn gió nhẹ thoảng qua làm mái tóc dài của cô tung bay.

Ánh mắt cô vô thức nhìn về phía dãy nhà chính, nơi Cố Dạ Hàn thường làm việc. Đầu óc cô hiện lên những câu hỏi:

Anh đang bận gì đến mức không quan tâm đến cô nữa?. Cảm giác bị lãng quên dường như không dễ chịu, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu, tự trấn an bản thân.

- Anh ta bận thì cũng không liên quan gì đến mình,- cô tự nhủ, cố gắng không để tâm quá nhiều.

Nhưng sự tò mò về những gì anh đang làm ngày càng lớn dần. Cô ngồi đó, ngắm nhìn dòng người qua lại trong khu căn cứ, nhưng tâm trí cứ lơ lửng ở một nơi khác.

Dù không được giao nhiệm vụ, cô vẫn dành thời gian theo dõi một vài thông tin, suy nghĩ về những kế hoạch trong tương lai. Cô hiểu rõ rằng Cố Dạ Hàn là người không bao giờ hành động mà không có mục đích.

Anh chắc chắn đang chuẩn bị cho một điều gì đó lớn lao. Và dường như, cô cảm nhận được rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ kéo cô vào kế hoạch đó.

Tần Vũ Mộng nhún vai đứng dậy, tự nhủ với bản thân sẽ không để sự tò mò chi phối mình. Dù không biết rõ những gì đang diễn ra, nhưng cô hiểu rằng thời gian rảnh rỗi này là cơ hội để cô nghỉ ngơi, chuẩn bị cho những thử thách sắp tới.

Cô quyết định dành thời gian này để rèn luyện thêm kỹ năng, chuẩn bị cho những nhiệm vụ đầy rẫy nguy hiểm có thể sẽ đến bất cứ lúc nào.

Những ngày bận rộn của Cố Dạ Hàn khiến Tần Vũ Mộng phải tự tìm cách để giết thời gian. Cô chọn cách quay trở lại phòng tập, nơi mà cô đã từng rèn luyện những kỹ năng sống còn.

Một cảm giác quen thuộc ùa về khi cô bước vào không gian vắng lặng ấy, ánh sáng mờ mờ phản chiếu lên bề mặt sàn nhà, tạo ra những cái bóng lay động.

Cô bắt đầu bằng vài động tác khởi động, kéo căng cơ thể và làm nóng các khớp. Tần Vũ Mộng nhận ra đôi chân mình vẫn còn đau nhức do vết thương chưa hoàn toàn lành lại, nhưng cô phớt lờ cơn đau đó.

Cô bước đến khu vực đấm bốc, quấn băng tay một cách thành thục, và bắt đầu tung những cú đấm mạnh mẽ vào bao cát trước mặt.



"Bốp! Bốp!" Tiếng đấm vang lên, nhịp điệu dần trở nên nhanh hơn, mạnh hơn.

Mồ hôi lấm tấm trên trán cô, đôi mắt ánh lên vẻ tập trung cao độ. Nhìn hình ảnh mình qua tấm gương lớn trong phòng tập, cô nhận ra đôi mắt sắc lạnh ngày nào của mình đang trở lại.

Đôi mắt từng khiến bao nhiêu kẻ phải kinh sợ, từng gieo rắc nỗi ám ảnh cho những người dám cản đường cô.

Càng đánh mạnh, cô càng nhớ lại những ký ức đã bị chôn vùi. Hình ảnh của cô trong quá khứ hiện về như một cuốn phim quay chậm.

Một Tần Vũ Mộng lạnh lùng, không chút do dự khi xử lý kẻ thù. Một kẻ không hề ngần ngại sử dụng những biện pháp tàn bạo nhất để đạt được mục đích.

Cô từng là cơn ác mộng với những kẻ mà cô săn đuổi, một kẻ luôn tìm cách tiêu diệt mục tiêu mà không để lại dấu vết.

- Mình đã từng là như vậy...- Cô thầm nghĩ, bàn tay siết chặt nắm đấm, đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng và tàn nhẫn mà cô đã cố gắng chôn giấu từ lâu.

Nhưng tại sao? Vì sao cô lại thay đổi? Là do những sự kiện đã qua, hay là do... Cố Dạ Hàn?

Tiếng vang của bao cát đung đưa như đáp lại sự tức giận và hỗn loạn trong lòng cô. Cô không biết mình đang tức giận vì điều gì, vì những thất bại gần đây, vì Cố Dạ Hàn, hay vì chính bản thân mình đã không còn là con người tàn ác, mạnh mẽ như trước.

Nhưng dù thế nào đi nữa, một phần trong cô vẫn nhớ cảm giác khi bản thân mạnh mẽ, quyết đoán, và không ai có thể chạm tới.

Cảm giác được làm chủ số phận, không phải phụ thuộc vào bất kỳ ai. Tần Vũ Mộng cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ tung, cô dừng lại, đôi tay run rẩy nắm chặt, mồ hôi nhỏ giọt trên sàn.

- Mình sẽ không bao giờ quay lại con người trước đây...- Cô lẩm bẩm, nhưng trong thâm tâm, cô biết mình chưa bao giờ thực sự rời xa cái bóng tối ấy. Nó vẫn còn ở đó, chực chờ cơ hội để lộ ra.

Tần Vũ Mộng hít một hơi sâu, thả lỏng tay và nhìn vào gương. Cô nhận ra mình đã thay đổi, nhưng liệu đó có phải là điều tốt? Liệu cô có thể sống với cái "tôi" mới này mà không cảm thấy hối tiếc? Hay cuối cùng, cô vẫn sẽ quay lại con đường cũ — con đường của một kẻ lạnh lùng, tàn ác, không hề do dự khi xuống tay?

Những suy nghĩ đó cứ xoấy sâu vào tâm trí cô, kéo dài như một cơn ác mộng không hồi kết. Cô biết rằng Cố Dạ Hàn có thể đã nhìn thấy phần đó trong cô, phần mà cô luôn cố gắng che giấu.

Và nếu anh nhìn thấy, liệu anh sẽ chấp nhận cô như hiện tại, hay sẽ đẩy cô quay về với con người tàn nhẫn trước đầy?

Tần Vũ Mộng đứng trong phòng tập một lúc lâu, cảm nhận sự cô đơn đang bao trùm. Từ khi rời xa cuộc sống tấp nập của những cuộc đấu tranh trong bóng tối, cô không còn cảm nhận được sự hứng thú mỗi khi tập luyện một mình nữa.

Từng cú đấm, từng bước chân hiện tại chỉ là sự lặp lại nhàm chán, không mang lại cảm giác thỏa mãn như trước.

- Chán thật!- Cô lẩm bẩm, cảm thấy sự bực bội và ngột ngạt đang dâng lên.



Cô ngừng lại, nhìn ra ngoài cửa kính, nơi có vài tên thuộc hạ đang canh chừng ở sảnh. Ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Tần Vũ Mộng.

- Tại sao mình phải tự tập một mình chứ?- Cô quyết định sẽ rủ vài tên thuộc hạ tập cùng, ít ra sẽ khiến cô đỡ buồn chán hơn.

Bước ra khỏi phòng tập, cô vẫy tay gọi một tên thuộc hạ đứng gần nhất.

- Ngươi, lại đây!- Cô lạnh lùng ra lệnh.

Tên thuộc hạ giật mình, không ngờ rằng Tần Vũ Mộng lại chú ý đến mình. Hắn vội vàng bước tới, gương mặt thoáng chút bối rối nhưng không dám hỏi nhiều.

- Tiểu thư, có chuyện gì ạ?- Hắn hỏi với vẻ cung kính.

Tần Vũ Mộng khoanh tay trước ngực, nhìn hắn từ trên xuống dưới như đang đánh giá.

- Ta cần người tập luyện cùng. Ngươi có dám không?- Cô thách thức.

Tên thuộc hạ có vẻ ngần ngại, nhưng ánh mắt sắc bén của Tần Vũ Mộng khiến hắn không dám từ chối.

Tôi sẵn sàng!- Hắn đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.Tốt.- Tần Vũ Mộng gật đầu rồi quay lại phòng tập.Ngươi vào đây, gọi thêm vài người nữa. Tập cùng ta.Những tên thuộc hạ khác nhanh chóng được triệu tập, họ đứng thành hàng với vẻ ngạc nhiên. Thông thường, họ chỉ canh gác và không mấy khi được yêu cầu tham gia tập luyện cùng cô .

Tần Vũ Mộng nhìn từng người một, rồi nhếch môi:

- Được rồi, ai muốn thử sức đầu tiên?- Cô bước tới giữa sàn, ánh mắt lạnh lùng đầy thách thức.

Tên thuộc hạ đầu tiên, dù hơi sợ hãi, nhưng cũng bước lên. Hắn không muốn bị xem là kẻ yếu đuối, nhất là trước mặt Tần Vũ Mộng

- Chuẩn bị đi.- Tần Vũ Mộng nhắc nhở, rồi nhanh chóng vào thế.

Cuộc đấu bắt đầu. Hắn lao lên tấn công cô bằng cú đấm mạnh mẽ. Tần Vũ Mộng né sang một bên, nhanh như chớp nắm lấy cổ tay hắn, xoay người và tung cú đá vào bụng khiến hắn loạng choạng lùi lại.

- Quá đơn giản. Ngươi không có sự kiên nhẫn khi ra đòn.- Cô nhận xét lạnh lùng, không quên chỉ ra điểm yếu.

Tên thuộc hạ thứ hai xông lên, lần này hắn di chuyển nhanh nhẹn hơn, ra đòn thăm dò. Tần Vũ Mộng khẽ nhíu mày, cảm thấy hắn khá khéo léo nhưng lại thiếu sự quyết đoán. Cô chặn một cú đấm, rồi nắm lấy vai hắn, đẩy mạnh khiến hắn ngã xuống sàn.

Ngươi có kỹ năng, nhưng lại thiếu tự tin. Điều đó sẽ khiến ngươi thất bại trong trận chiến thực sự.- Cô lắc đầu, rồi quay sang những tên thuộc hạ còn lại.Ai nữa?Những tên thuộc hạ còn lại nhìn nhau, không ai dám bước lên. Họ hiểu rằng kỹ năng của mình không thể sánh được với Tần Vũ Mộng, và càng rõ rằng cô không phải là người dễ dàng bỏ qua những sai sót.

Thôi được rồi.Không ai muốn nữa thì giải tán đi. Tần Vũ Mộng phất tay, rồi bước về phía góc phòng, nơi có bao cát treo. Cô quyết định tiếp tục tập luyện một mình.Dù vậy, cô cảm thấy phần nào nhẹ nhõm hơn sau khi có người tập cùng, dù chỉ là những trận đấu ngắn ngủi. Một chút động lực quay trở lại trong lòng cô, giúp cô tiếp tục rèn luyện kỹ năng, chuẩn bị cho bất kỳ nhiệm vụ nào có thể được giao trong tương lai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.