🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cảm giác căng thẳng trong không khí khiến Tần Vũ Mộng không thể không cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, từng nhịp thở của cô đều nhanh và nặng nề.

Đôi mắt cô dán chặt vào chiếc xe phía trước, còn đằng sau, chiếc xe của bọn họ đang lao đến gần, như muốn ép cô vào góc chết. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhưng cô biết, nếu không đẩy mạnh thêm một chút nữa, cô sẽ không kịp.

Tần Vũ Mộng nghiến răng, cắn chặt môi dưới, rồi vặn mạnh tay lái, tạo thành một đường cong rộng để lướt qua các chướng ngại vật gần đó

Cô không dám nghĩ đến việc bị bắt, vì nếu như thế, tất cả những nỗ lực của cô sẽ hoàn toàn đổ sông đổ bể.

Cảm giác căng thẳng đè nặng lên vai cô khi mà chiếc xe của bọn họ gần như đã ép sát. Nhưng cô không dừng lại.

Cô chỉ còn cách chiếc xe của mình vài mét nữa. Từng giây trôi qua như cả thế kỷ, trái tim cô đập thình thịch như muốn vỡ tung ra.

Đúng lúc đó, Tần Vũ Mộng đột nhiên thấy một khoảng trống nhỏ giữa các chiếc xe đồ gần đó. Với một cú vặn tay mạnh mẽ, cô lao thẳng về phía đó, lướt nhanh như một bóng ma, qua mặt chiếc xe đuổi theo với khoảng cách sít sao.

Tiếng gầm rú của động cơ vẫn vọng lại, nhưng cô không dám quay đầu nhìn lại, bởi cô biết mình chỉ có thể phó mặc vào đôi giày trượt và tốc độ của mình.

Cuối cùng, khi cô lao tới chiếc xe của mình, trái tim như vỡ òa vì thắng lợi. Cô lập tức kéo cửa xe, nhảy vào trong và đóng sầm cửa lại. Hơi thở của cô vẫn nặng nề, mồ hôi vẫn đổ ròng ròng, nhưng giờ đây, cô có thể cảm nhận được sự an toàn.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chiếc xe đuổi theo đã dừng lại cách đó không xa. Từ trong xe, Tần Vũ Mộng nhìn ra ngoài qua gương chiếu hậu, thấy bóng dáng của nhóm người đang đứng đó, nhưng không có vẻ gì là họ sẽ đuổi theo nữa. Lần này cô đã thoát.

Cô thở dài, tay nắm chặt vô lăng, rồi nhìn về phía trước. Cô biết đây chỉ là một trận chiến nhỏ, nhưng nó đã khẳng định rằng cô sẽ không dễ dàng bị khuất phục.

Khi Tần Vũ Mộng quay về căn cứ chính, cô bước vào trong với vẻ mặt căng thẳng, nhưng cũng có chút tự hào khi đã hoàn thành nhiệm vụ. Cô tiến đến bàn làm việc của Cố Dạ Hàn, nơi anh đang ngồi, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thường lệ.



Cô đặt ổ khóa dữ liệu lên bàn trước mặt anh, nhìn anh một chút rồi lên tiếng:

Đây là ổ khóa dữ liệu. Tuy nhiên, tôi phải báo cáo với anh một điều tôi bị phát hiện trong lúc thực hiện nhiệm vụ.- Giọng cô không hề run sợ, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút lo lắng.Bọn họ đã truy đuổi tôi suốt một đoạn đường, may mà tôi kịp thời thoát.

Cố Dạ Hàn không vội mở ổ khóa mà chỉ im lặng nhìn cô một lúc lâu. Sự lạnh lùng trong ánh mắt anh khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Cuối cùng, anh đứng dậy, bước lại gần Tần Vũ Mộng, đôi mắt của anh như muốn thấu suốt mọi cảm xúc của cô.

Anh không nói gì ngay lập tức, mà chỉ lặng lẽ quan sát cô, cảm giác như đang đánh giá từng động tác của cô.

Đã xảy ra chuyện gì khiến cô bị phát hiện?- Cố Dạ Hàn hỏi, giọng anh không nặng, nhưng lại có sự lạnh lùng, không hề mang theo cảm thông.Dù sao cô cũng đã thoát được, nhưng tôi cần biết chi tiết hơn. Cô đã làm gì để bị phát hiện?Tần Vũ Mộng không hề ngần ngại, kể lại toàn bộ sự việc: từ việc cô di chuyển qua cửa sổ, cho đến khi cô bị phát hiện và phải sử dụng bánh trượt để chạy thoát.

Cô không che giấu bất cứ chi tiết nào, cũng không cố gắng để giảm nhẹ trách nhiệm của mình.

Sau khi nghe xong, Cố Dạ Hàn chỉ nhếch mép một cái, rồi quay lưng lại và bước về phía bàn làm việc.

Cô rất thông minh, nhưng đôi khi sự thiếu kiên nhẫn lại khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn.Nếu muốn tiếp tục làm việc này, cô sẽ phải học cách kiểm soát cảm xúc và làm mọi thứ một cách tỉ mỉ.Anh không tỏ ra quá tức giận, nhưng trong cách nói của anh vẫn có sự lạnh lùng, như thể anh đã quá quen với những thất bại nhỏ này và không mấy quan tâm đến cảm giác của người khác.

Tần Vũ Mộng không nói gì, chỉ đứng đó một lúc lâu. Cảm giác của cô không phải là sự thất bại hoàn toàn, mà là một sự thiếu sót nhỏ mà cô cần phải khắc phục. Dù sao, nhiệm vụ vẫn hoàn thành và dữ liệu đã được mang về.

Cuối cùng, cô lên tiếng một cách bình tĩnh: - Tôi hiểu, tôi sẽ rút kinh nghiệm lần sau.- Cô không phản ứng thái quá, nhưng trong lòng thầm quyết tâm sẽ làm tốt hơn nữa trong các nhiệm vụ tiếp theo.

Cố Dạ Hàn không đáp lại ngay lập tức. Anh chỉ nhìn cô một cách sắc sảo, dường như đã nhận ra rằng cô không phải là kiểu người dễ dàng bỏ cuộc. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, nhưng cũng chứa đựng một chút gì đó như sự đánh giá cao trong đó.

- Lần sau, đừng để chuyện này xảy ra nữa.- Anh nói ngắn gọn, rồi quay lại với công việc của mình.



Tần Vũ Mộng gật đầu, nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng, nhưng trong lòng cô không hề cảm thấy bị áp lực.

Cô biết rằng mỗi nhiệm vụ, dù thất bại hay thành công, đều là cơ hội để cô học hỏi và tiến bộ hơn nữa. Cô không thể để một chút sơ sót làm mình chùn bước. Cô sẽ tiếp tục chiến đấu.

Tần Vũ Mộng trở về phòng, cảm giác cơ thể mệt mỏi sau một ngày dài đầy căng thẳng. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, thả mình vào không gian tĩnh lặng của căn phòng.

Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, tạo nên một không khí yên tĩnh nhưng cũng đầy lạ lẫm.

Cô bước vào phòng tắm, cởi bỏ bộ đồ đã mỏi mệt. Mái tóc rối tung, cơ thể nhức mỏi, và trong lòng có chút hỗn loạn vì những sự kiện vừa qua.

Cô nhìn vào gương, đôi mắt mệt mỏi của mình phản chiếu lại. Cảm giác thất bại khi bị phát hiện trong nhiệm vụ vẫn khiến cô không khỏi bực bội, nhưng cô cũng hiểu rằng đây là phần của công việc, và không có gì là không thể vượt qua.

Cô mở vòi sen, nước ấm dội xuống, xua tan những mệt mỏi. Cô đứng dưới làn nước, để mọi cảm xúc ùa đến rồi lại trôi đi theo dòng nước. Những suy nghĩ về nhiệm vụ hôm nay, về Cố Dạ Hàn và những gì anh đã nói cứ lặp lại trong đầu cô.

Tần Vũ Mộng khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Cô biết rằng đây chỉ là một bước trong hành trình dài.

Dù gặp phải thất bại, nhưng cô không thể để nó làm cô chùn bước. Cô phải mạnh mẽ hơn, cẩn thận hơn, và chắc chắn sẽ không để mình bị đánh bại lần nữa.

Khi tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm, quấn chiếc khăn tắm quanh người và đứng đối diện với gương. Cô nhìn vào đôi mắt mình, tự nhủ với bản thân rằng không gì có thể cản trở cô.

Cô khẽ mỉm cười, mặc lại quần áo, bước ra khỏi phòng để chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo, dù có thể đó là những nhiệm vụ đầy hiểm nguy, nhưng cô đã sẵn sàng đối mặt.

Cô biết rằng chỉ có chiến đấu và học hỏi từ những sai lầm mới có thể giúp cô tiến gần hơn đến mục tiêu của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.