🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tần Vũ Mộng bước ra khỏi chiếc xe đỗ bên ngoài khu vực căn cứ, trông như một người bình thường nhưng lại có sự chuấn bị kỹ lưỡng.

Cô đội nón lưỡi trai, đeo khẩu trang và mặc trang phục tối màu, tránh sự chú ý tối đa. Đặc biệt, đôi giày của cô không phải là giày bình thường chúng được trang bị thêm bánh trượt patin, giúp cô có thể di chuyển nhanh chóng và dễ dàng, nếu có tình huống cần phải rút lui.

Cô nhìn xung quanh, thận trọng đánh giá khu vực. Căn cứ này được bảo vệ nghiêm ngặt, tường bao cao, camera giám sát khắp nơi.

Đó là lý do cô phải cẩn trọng từng bước đi. Cô lấy ra thiết bị hack mà Cố Dạ Hàn đã đưa cho và kiểm tra một lần nữa trước khi tiến về phía cổng sau của căn cứ.

Đội ngũ bảo vệ vẫn đi tuần tra đều đặn, và không khó để nhận thấy các camera xoay vòng liên tục, tất cả những yếu tố này đều cần một kế hoạch tinh vi để vượt qua.

Tần Vũ Mộng nhớ lại lời của Cố Dạ Hàn, cô phải đến một mình trước và chỉ nhận sự trợ giúp khi gặp sự cố. Nhưng nếu cô không thể tự làm được, thì sự trợ giúp sẽ đến quá muộn.

Bước vào bóng tối từ phía sau, cô cúi thấp người để tránh bị phát hiện. Từng bước, từng bước cô tiến gần đến tòa nhà chính của căn cứ. Đến khi khoảng cách còn chừng vài mét, cô nhanh chóng chui vào một ngách nhỏ bên hông của tòa nhà.

Bằng sự nhanh nhạy và kỹ năng, Tần Vũ Mộng lướt qua khu vực bảo vệ mà không gây tiếng động.

Cô cẩn thận tiếp cận một cửa sổ nhỏ ở bên hông tòa nhà, nơi có thể vừa đủ không gian để cô lọt vào mà không bị phát hiện. Cô ngừng lại, rà soát các phương án trong đầu để đảm bảo không có sai sót.

Cuối cùng, cô đưa tay ra, khẽ mở cửa số, rồi lách vào bên trong một cách thành thục. Bên trong là một hành lang tối, ánh sáng yếu ớt từ các bóng đèn chiếu xuống sàn.

Cô bước đi thật nhẹ nhàng, tai nghe ngóng mọi âm thanh xung quanh. Mọi thứ đều yên tĩnh, nhưng cô biết, sự yên tĩnh này có thể là cái bẫy bất cứ lúc nào.

Cô tìm thấy một chiếc tủ an toàn lớn, nơi lưu giữ ổ khóa dữ liệu mà Cố Dạ Hàn đã yêu cầu. Cô đưa tay lên, điều chỉnh thiết bị hack vào hệ thống bảo mật của tủ.



Màn hình hiện lên dòng chữ yêu cầu mật khẩu, nhưng cô đã chuẩn bị sẵn phần mềm của riêng mình để vượt qua hệ thống này.

Mới chỉ một phút, hệ thống bảo mật bắt đầu bị xâm nhập. Mọi thứ suôn sẻ cho đến khi cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía đầu hành lang.

Cô vội vàng ấn nút tắt thiết bị, không dám tạo thêm bất kỳ tiếng động nào. Cảm giác căng thẳng dâng lên khi cô nhận thấy có người sắp tới gần.

Với tốc độ nhanh như chớp, Tần Vũ Mộng khom người, sử dụng đôi bánh trượt patin để di chuyển lùi lại sát bức tường, và trong tích tắc, cô tàng hình vào bóng tối.

Mọi động tác của cô như một phần của bóng đêm, không ai phát hiện ra sự hiện diện của cô.

Tiếng bước chân dần dần nhỏ lại, và cô thở phào nhẹ nhõm. Quay lại, cô tiếp tục hoàn thành công việc của mình.

Mở tủ và lấy ổ khóa dữ liệu ra, cô nhìn chiếc ổ khóa chứa đựng mọi thông tin quan trọng. Tần Vũ Mộng biết rằng lần này cô sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ mà không để lại dấu vết.

Cô chuẩn bị rời khỏi căn cứ, nhưng một linh cảm bất an chợt lóe lên trong đầu cô. Cô biết mọi thứ có thể thay đổi chí trong nháy mặt.

Tần Vũ Mộng vừa thu lại ổ khóa dữ liệu trong tay, cố gắng di chuyển nhanh chóng qua cửa sổ.

Nhưng khi cô vừa chui qua khe cửa, một ánh đèn flash từ chiếc đèn pin chiếu thẳng vào người cô, làm cô giật mình. Cô nghe thấy tiếng hô hoán từ phía sau, rồi những bước chân đuổi theo gấp gáp.

Bị phát hiện rồi!

Trong một khoảnh khắc, cô không kịp nghĩ nhiều. Tần Vũ Mộng nhanh chóng kéo đôi giày có bánh trượt patin vào và lao ra khỏi khu vực đó, miệng lẩm bẩm chửi thề vì sự không cẩn thận. Lúc này, mọi thứ chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất trong đầu: thoát khỏi đây.

Cô lướt nhanh trên mặt đất, đôi bánh trượt giúp cô di chuyển như một làn gió, mỗi bước đi đều êm ái và nhanh như chớp.



Cô có thể nghe rõ tiếng hô hoán từ phía sau, nhưng không dám dừng lại dù chỉ một giây. Những tên lính bảo vệ đang chạy đuổi theo cô, đồng thời kích hoạt chuông báo động, âm thanh vang lên khắp khu vực, cảnh báo mọi người.

Không có thời gian để lo lắng. Cô chỉ còn một con đường duy nhất, đó là đến chiếc xe đỗ ngoài khu vực.

Cố gắng giữ bình tĩnh, Tần Vũ Mộng liên tục thay đổi hướng đi để tránh bị bắt, lướt qua các hành lang và góc cua với tốc độ chóng mặt.

Cô cảm nhận được sự mệt mỏi đang dần xâm chiếm cơ thể, nhưng không được dừng lại, vì đằng sau, bóng dáng của những người đuổi theo cô càng lúc càng gần.

Càng đến gần cổng khu vực, cảnh vật càng trở nên rộng mở. Cô nhìn thấy chiếc xe đỗ ở phía xa và mừng rỡ, chỉ cần vượt qua đoạn đường này, cô sẽ thoát khỏi vòng vây.

Nhưng khi cô lướt đến gần, một tên bảo vệ bất ngờ lao ra từ một ngóc ngách, định chặn đường cô. Cô không còn thời gian để dừng lại và quay đầu, chỉ có thể liều lĩnh lao thẳng vào hắn.

Với một cú xoay người nhanh nhẹn, Tần Vũ Mộng thay đổi hướng đi, lướt ngang qua tên bảo vệ khiến hắn không kịp phản ứng. Tim cô đập mạnh trong lồng ngực khi nhận thấy mình đã gần đến đích.

Chỉ còn vài bước nữa là cô có thể đến được chiếc xe, nhưng đột nhiên cô nghe thấy tiếng xe gầm rú từ phía đằng sau. Một chiếc xe khác đang lao về phía cô với tốc độ không thể tin được.

Là xe của họ.

Cô cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, nhưng vẫn không dám quay đầu lại. Tần Vũ Mộng cố gắng lướt nhanh hơn, quyết tâm không để họ bắt được mình.

Cô tăng tốc, từng đường cong của đôi giày bánh trượt phát huy tác dụng tối đa, nhưng chiếc xe phía sau vẫn không ngừng tăng tốc, dường như muốn đâm thẳng vào cô.

Chỉ còn vài giây nữa thôi, liệu cô có kịp đến chiếc xe của mình để thoát khỏi nơi này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.