Tần Vũ Mộng ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn chăm chú vào cửa sổ, nơi ánh sáng buổi sáng bắt đầu len lỏi qua những tấm rèm, nhưng trong lòng cô lại tràn ngập cảm giác trống vắng và bối rối.
Cảm giác như bị bỏ lại một mình trong không gian rộng lớn này, cô không biết phải làm gì tiếp theo. Những suy nghĩ về Cổ Dạ Hàn, về sự im lặng của anh, về những điều chưa rõ ràng cứ lẩn quẩn trong đầu cô.
Sau một lúc, cô quyết định không thể cứ ngồi đợi nữa. Dù sao thì, cô cũng không muốn để mình bị mắc kẹt trong căn biệt thự này.
Cô đứng dậy, đi đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Khung cảnh ngoài trời tĩnh lặng, những cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh của mùa xuân. Cô cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ trong lòng, không thể cứ mãi ở đây.
Tần Vũ Mộng lấy áo khoác, khoác vội lên người rồi bước ra ngoài. Dù không rõ đi đâu, cô chỉ cần một chút không gian, một chút tự do. Cô cần thoát khỏi cảm giác ngột ngạt này.
Cô đi dọc theo con đường nhỏ, không mục đích, chỉ để những bước chân dẫn lối. Ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua những tán cây, nhưng tâm trạng cô vẫn không thể dễ chịu hơn.
Đôi chân cô vô thức đi đến khu vườn gần đó, nơi cây cối xanh tươi, không khí trong lành. Cô ngồi xuống chiếc ghế dài dưới bóng mát, hít một hơi thật sâu.
Đó là lúc cô chợt nhận ra rằng, dù có những câu hỏi chưa được giải đáp, dù có những sự kiện chưa rõ ràng, nhưng cô cũng không thể cứ mãi sống trong sự chờ đợi.
Cô cần phải làm gì đó để tiếp tục cuộc sống của mình, không để bản thân bị cuốn vào những trò chơi của người khác.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận không gian yên bình xung quanh, và trong lòng quyết tâm tìm ra hướng đi cho mình, bất chấp những thử thách sắp tới.
Tần Vũ Mộng đứng bên bờ hồ trong công viên, cùng Tố Oanh thưởng thức không khí trong lành và tiếng cười của những người xung quanh.
Không khí buổi chiều thật dễ chịu, nhưng trong lòng cô, những mối lo âu vẫn không thể nào tan biến. Mới vừa cười đùa với Tố Oanh một lúc, cô bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô nhìn vào màn hình, tên "Cố Dạ Hàn" hiện lên rõ ràng. Tần Vũ Mộng do dự trong giây lát rồi đưa điện thoại lên, lắng nghe tiếng nói trầm ấm quen thuộc từ đầu dây bên kia.
- Em đang ở đâu?- Giọng anh lạnh lùng, không chút tình cảm nhưng vẫn mang theo sự kiên nhẫn.
Cô hơi sững lại một chút, rồi đáp lại với vẻ bình thản: - Tôi đang ở công viên, không có gì quan trọng.
- Tôi cần em quay lại ngay. Có một số việc cần phải giải quyết.- Cố Dạ Hàn tiếp tục, giọng nói nghiêm túc, không cho phép cô từ chối.
Tần Vũ Mộng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cũng không dám hỏi thêm. Chỉ cần nghe thấy sự quyết đoán trong lời nói của anh, cô hiểu rằng nếu từ chối, mọi thứ sẽ không đơn giản.
- Được rồi, tôi sẽ quay lại.- Cô trả lời, rồi nhét điện thoại vào túi, quay sang Tố Oanh.
- Chắc tôi phải đi rồi, có chút việc đột xuất.
Tố Oanh nhìn cô, ánh mắt hơi lo lắng nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Ừ, vậy cậu đi đi, có gì thì liên lạc nhé.
Tần Vũ Mộng gật đầu, rồi nhanh chóng rời công viên, lên xe và hướng về phía biệt thự.
Trong lòng cô, không khỏi có chút khó chịu. Những ngày qua, Cố Dạ Hàn luôn làm cô cảm thấy bị kiểm soát, và lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Chỉ một lát sau, cô đã quay lại biệt thự. Cố Dạ Hàn đứng ở cửa, như đã chờ sẵn. Anh nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị, không nói một lời, chỉ ra hiệu cho cô đi vào trong.
Cô bước vào theo anh, lòng đầy những suy nghĩ hỗn độn, không biết lần này anh lại muốn gì.
Cố Dạ Hàn dẫn Tần Vũ Mộng vào một căn phòng rộng rãi với ánh đèn mờ và không khí nghiêm túc.
Anh ngồi xuống chiếc ghế xoay, tay lướt qua bàn làm việc, rồi quay lại nhìn cô, ánh mắt sắc bén không hề có chút cảm xúc nào. Tần Vũ Mộng cảm nhận rõ sự lạnh lùng từ anh, nhưng cô không lùi bước.
- Đây là nhiệm vụ mới, Cố Dạ Hàn nói, giọng anh lạnh lùng và kiên quyết.
- Lần này không chỉ là đánh cắp thông tin nữa.
- Cô sẽ phải lấy lại một vật quan trọng từ tay kẻ thù.
- Đó là một chiếc ổ khóa dữ liệu chứa những thông tin quan trọng liên quan đến các giao dịch mà chúng ta cần giải quyết.
Tần Vũ Mộng không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh, đợi anh tiếp tục.
- Vật đó được cất giữ tại một căn cứ của đối tác cũ của tôi, anh tiếp tục, - có vẻ như bọn chúng đang chuẩn bị mở rộng quyền lực, và tôi không thể để điều đó xảy ra.
- Cô sẽ đi vào, lấy ổ khóa đó và rời đi mà không để lại dấu vết.
Anh đứng dậy, tiến lại gần bàn làm việc, rồi mở một ngăn kéo. Cổ Dạ Hàn lấy ra một thiết bị nhỏ gọn và đưa cho cô.
- Đây là thiết bị hack. Cô sẽ dùng nó để phá vỡ hệ thống bảo mật và lấy ổ khóa. Người của tôi sẽ hỗ trợ cô từ bên ngoài.
Tần Vũ Mộng nhìn thiết bị trong tay, rồi lại ngẩng đầu lên đối diện với anh. - Còn gì nữa không?- cô hỏi, giọng có chút hững hờ.
- Không còn gì,- Cố Dạ Hàn đáp lại, ánh mắt anh lấp lánh một cách kỳ lạ.
- Tôi sẽ chờ cô trở về với những gì cần thiết. Và nhớ kỹ, đừng để lại dấu vết, đừng để ai phát hiện ra cô.
Tần Vũ Mộng chỉ gật đầu một cái, cô đã quen với những nhiệm vụ nguy hiểm này, và lần này cũng không phải là ngoại lệ.
- Khi nào tôi sẽ nhận sự hỗ trợ?
- Người của tôi sẽ chờ ở đó, nhưng cô sẽ phải đến một mình trước.
- Họ sẽ chỉ can thiệp khi cô gặp phải sự cố mà thôi.
Cô thừa biết rằng Cố Dạ Hàn không dễ dàng tin tưởng ai, ngay cả khi đó là một người của anh. Nhưng cô cũng hiểu rằng đây là cơ hội để chứng minh mình, và cô không thể để lỡ.
- Được rồi, cô nói rồi quay người bước ra cửa, - tôi sẽ làm xong nhiệm vụ này.
Cố Dạ Hàn đứng đó, mắt nhìn theo cô, không nói gì thêm. Anh đã biết, cuộc chơi này còn dài, và cô không thể thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]