Cố Dạ Hàn trở lại phòng mình, đóng cửa lại và bước tới chiếc bàn làm việc, nơi anh đặt chiếc cốc thủy tinh vẫn còn vết nước.
Anh ngồi xuống, hai tay đan chéo trên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại không khỏi có chút suy tư. Cảnh tượng Tần Vũ Mộng nằm trên giường, thở gấp, vẫn còn đọng lại trong đầu anh.
Cô ta mạnh mẽ và kiên cường, nhưng lại có những lúc yếu đuối đến mức khiến anh không thể đoán trước được.
Anh tự hỏi liệu có phải mình đang quá khắt khe với cô hay không, nhưng cảm giác này nhanh chóng bị xua tan bởi sự lạnh lùng vốn có.
Cảm giác bất an vẫn len lỏi trong lòng anh, điều gì đó trong anh vẫn không thể yên ổn khi thấy cô trong tình trạng nguy kịch như vậy. Cô ta là một người khó đoán, mà chính anh, dù có quyền lực và sự kiên định, lại không thể hoàn toàn kiểm soát được mọi thứ xung quanh mình.
Cố Dạ Hàn khẽ cắn môi, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra màn đêm. Mọi thứ đều có lý do của nó, nhưng cái cảm giác này... lại khiến anh khó chịu hơn bao giờ hết.
Mặc dù anh vẫn giữ vững bản thân, không để cảm xúc chi phối, nhưng trong giây phút ấy, anh không thể phủ nhận rằng có một phần trong anh quan tâm đến cô, một phần anh không muốn thừa nhận.
Anh đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ, mọi thứ giữa họ luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-voi-lua/3740403/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.