🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tần Vũ Mộng bước về phòng với bước đi nhanh và nặng nề, trong lòng đầy ức chế. Cô không thể phủ nhận rằng Cố Dạ Hàn đã làm cô mất mặt, nhưng càng suy nghĩ, cô lại càng không thể chấp nhận thất bại dễ dàng như vậy.

Tất cả sự kiêu ngạo và tự tin của cô dường như bị đánh bại bởi một người đàn ông không chút nương tay, và điều đó khiến cô vô cùng khó chịu.

Khi một người giúp việc thông báo bữa ăn đã sẵn sàng, Tần Vũ Mộng không thèm trả lời, chỉ lạnh lùng bước xuống cầu thang.

Khi cô bước vào phòng ăn, ánh mắt cô liếc qua Cố Dạ Hàn đang ngồi một mình ở đầu bàn. Không cần suy nghĩ, cô quyết định ngồi xuống cạnh anh, thách thức ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô muốn khiến anh cảm thấy sự bất ổn của mình, muốn cho anh biết rằng cô sẽ không dễ dàng chịu khuất phục.

Cố Dạ Hàn nhìn cô, đôi mắt không hề chớp, ánh sáng mờ nhạt của đèn trên bàn ăn càng làm nổi bật sự điềm tĩnh của anh. Anh mỉm cười nhẹ, nhưng không nói gì, như thể đang chờ đợi cô sẽ làm gì tiếp theo.

Tần Vũ Mộng ngồi xuống, ánh mắt của cô như muốn xuyên thấu anh, nhưng lại không hề chú ý đến những món ăn trên bàn.

Mọi thứ xung quanh dường như không còn quan trọng, cô chỉ còn nghĩ đến việc làm sao để khiến anh cảm nhận được sự bực bội và phẫn nộ trong cô.

Trong lúc lơ đãng, cô vô tình gắp một miếng cá, không hề để ý đến hương vị của món ăn. Cảm giác vị cá trong miệng khiến cô cảm thấy khó chịu thêm, nhưng cô không thể dừng lại, cứ tiếp tục ăn như một cách xả stress, mặc dù sự tức giận vẫn luôn âm ỉ trong cô.

Cố Dạ Hàn, vẫn thản nhiên, nhìn cô mà không có vẻ gì là bất ngờ. Anh không vội vàng đắc thắng, nhưng ánh mắt anh vẫn chứa đầy sự tò mò, như thể anh đang chờ đợi cô sẽ làm gì tiếp theo.

Cô có thể không nói gì, nhưng không thể che giấu sự tức giận đang dâng lên trong từng hành động.

Tần Vũ Mộng cố tình không nhìn anh, mặc dù trong lòng đang bốc hỏa. Mỗi lần cô nuốt miếng cá, cô lại càng cảm thấy mình như đang nuốt phải sự nhục nhã và cơn giận dữ, nhưng cô biết mình phải kiên nhẫn. Cô không thể để Cố Dạ Hàn thấy cô yếu đuối, không thể để anh thắng thêm lần nữa.

Im lặng bao trùm bữa ăn, chỉ có âm thanh nhấm nháp thức ăn và sự căng thẳng giữa hai người.

Tần Vũ Mộng cảm thấy một sự khó chịu lan tỏa khắp cơ thể khi cô chợt nhận ra mình đã ăn phải cá.

Cô giật mình đứng bật dậy, trái tim đập mạnh vì hoảng hốt. Cảm giác ngứa ngáy và đau rát bắt đầu lan ra từ cổ họng xuống đến bụng, và cô biết rõ điều gì đang xảy ra dị ứng với cá.

Cô cần phải tìm thuốc ngay lập tức, nhưng trong lúc hoảng loạn, những bước chân vội vã của cô lại trở nên loạng choạng.

Cố Dạ Hàn không cần nhìn thêm cũng đã nhận ra sự thay đổi rõ rệt trong biểu cảm của cô.

Anh chậm rãi đặt chiếc dao nĩa xuống, ánh mắt lạnh lùng như thể đã biết cô sẽ gặp phải tình huống này.

Anh nhớ rõ cô đã từng nói mình không thể ăn cá vì dị ứng, và giờ thì điều đó đã xảy ra. Tuy nhiên, sự lo lắng không hề xuất hiện trong đôi mắt của anh. Thay vào đó là sự tỉnh táo, như thể anh đã dự đoán trước mọi thứ.

Tần Vũ Mộng bối rối, không thể tập trung vào gì ngoài việc phải tìm thuốc nhanh chóng. Cô bắt đầu đi lại vội vàng trong phòng, tay nắm chặt lấy ngực, cảm giác như có một thứ gì đó đang nghẹn lại trong cổ họng.

Cô không thể để mình bị lún sâu vào tình trạng này, và đầu óc cô chỉ kịp nghĩ đến một điều tìm thuốc, nhanh lên.

- Em không sao chứ?- Cổ Dạ Hàn lên tiếng, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng lần này không thiếu phần quan tâm, dù là giả vờ hay thực sự.



Cô không thèm trả lời, chỉ cố gắng giữ bình tĩnh và tìm kiếm thuốc trong tủ thuốc của mình.

Cảm giác ngứa ngày càng trở nên dữ dội hơn, cơ thể cô bắt đầu nóng ran lên, da dường như bắt đầu nổi mẩn đỏ. Nhưng cái khiến cô hoảng sợ nhất là không thể kiểm soát được tình hình.

Cố Dạ Hàn đứng từ xa quan sát một lát rồi tiến lại gần, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô, không chút vội vàng nhưng lại toát lên một cảm giác lạnh lùng đáng sợ.

- Em biết rõ mình dị ứng mà lại còn ăn cá?- Anh nhíu mày, giọng đầy mỉa mai nhưng cũng có một chút sắc bén.

Tần Vũ Mộng chỉ kịp liếc anh một cái đầy khó chịu, rồi tiếp tục tìm thuốc. Cảm giác khó thở bắt đầu tăng lên, cơ thể cô như bị xiết chặt lại trong một cái nắm tay vô hình. Không thể chần chừ thêm, cô hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn đang dâng lên.

Cố Dạ Hàn không nói gì nữa, anh nhìn thấy sự bối rối và lo lắng trong mắt cô, dù có chút vui vẻ khi nhìn thấy cô rơi vào tình huống này, nhưng sâu trong lòng lại không khỏi có chút gì đó khác lạ.

Anh bước tới gần cô, đưa tay ra cầm lấy thuốc dị ứng trong tủ thuốc, rồi quay lại với cô.

- Lần sau hãy nhớ rõ điều này trước khi ăn, anh nhắc nhở một cách thản nhiên, nhưng giọng nói không hề thiếu phần sắc bén.

Cô nuốt vội viên thuốc, hy vọng nó sẽ có tác dụng giảm bớt triệu chứng dị ứng. Tuy nhiên, càng chờ đợi, cô lại càng cảm thấy cơ thể mình trở nên nặng nề hơn, và cơn khó chịu không những không giảm đi mà còn có dấu hiệu tăng lên.

Cảm giác nóng ran khắp cơ thể càng lúc càng tồi tệ hơn. Cô cảm thấy đầu óc mình mơ màng, như thể mọi thứ xung quanh đang dần mờ đi, như thể bản thân đang chìm vào một làn sóng khó thoát.

Những vết mẩn đỏ trên da càng lan rộng, da cô bắt đầu nổi lên những vết sưng phồng, thậm chí tay chân có cảm giác tê dại. Mắt cô bắt đầu mờ đi, và cô không thể nào mở mắt ra, mặc dù rất cố gắng.

Cố Dạ Hàn đứng yên quan sát, mắt không rời khỏi cô. Anh đã nhận thấy sự thay đổi rõ rệt trên khuôn mặt cô từ vẻ khó chịu sang một biểu cảm hoảng loạn rõ rệt.

Dường như cô không còn sức để phản kháng, và cơn dị ứng này rõ ràng mạnh mẽ hơn những gì cô đã tưởng tượng. Anh không ngạc nhiên lắm, nhưng trong ánh mắt anh có một tia quan tâm lạ thường.

- Em không sao chứ?- Giọng anh giờ đây không còn sắc lạnh như mọi khi, mà thay vào đó là một chút lo lắng ẩn sau vẻ mặt lạnh lùng ấy.

Cô không trả lời, chỉ cảm thấy người mình ngày càng mơ màng, mắt nhắm lại, cảm giác như đang lạc vào một không gian mờ mịt, mơ hồ. Lực hút từ cơ thể đang dần khiến cô mất đi sự tỉnh táo, và trong thoáng chốc, cô cảm thấy như thể mình sắp ngã gục.

Cố Dạ Hàn không đợi lâu, anh nhanh chóng bước tới, tay anh vững vàng giữ lấy cơ thể cô đang lảo đảo, cảm giác như cô không thể đứng vững nữa.

- Này, tỉnh lại đi, anh lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, giống như một lệnh truyền, khiến cô không thể không nghe theo.

Cô cảm nhận được bàn tay anh siết chặt quanh mình, nhưng trong đầu lại không có khả năng suy nghĩ rõ ràng.

Mọi thứ đều mờ nhạt, không gian dường như đang quay cuồng, và cô gần như không thể giữ thăng bằng. Chỉ có một cảm giác duy nhất là cơ thể cô càng lúc càng trở nên yếu đuối, như thể sắp mất đi ý thức.

Cố Dạ Hàn không chần chừ nữa, anh bế cô lên, sự lạnh lùng trong mắt anh không hề thay đổi. Nhưng có điều gì đó trong hành động của anh khiến Tần Vũ Mộng cảm thấy như có một chút quan tâm nhen nhóm trong lòng anh, dù anh không hề biểu lộ.

Anh bước nhanh về phía phòng của cô, hành động lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán, như thể biết rõ ràng cô đang rơi vào trạng thái nguy hiểm.

Anh đặt cô xuống giường, đưa tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô, và nhận thấy cô có dấu hiệu sốt cao. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán cô, trong khi cơ thể cô không ngừng run rẩy.

- Đừng lo, tôi sẽ không để em chết đâu, anh thì thầm, nhưng giọng nói của anh lại đầy ẩn ý, khó lòng biết rõ anh đang nghĩ gì.



Tần Vũ Mộng chỉ có thể thở dốc, dù không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình không còn kiểm soát được nữa.

Cố Dạ Hàn chăm sóc cô một cách lạ lùng, một phần của cô bắt đầu hoài nghi rằng liệu anh có thực sự quan tâm đến tình trạng của mình, hay đây chỉ là một phần trong trò chơi của anh.

Cố Dạ Hàn đứng lặng lẽ bên giường, đôi mắt lạnh lẽo của anh vẫn không rời khỏi cô. Anh kiểm tra lại tình trạng của Tần Vũ Mộng lần nữa, đảm bảo rằng cô không mất đi ý thức hoàn toàn.

Cô thở gấp, cơn sốt đã khiến cơ thể cô càng lúc càng yếu đuối. Tuy nhiên, có vẻ như viên thuốc không phát huy tác dụng như mong đợi, và cô vẫn không thể kiểm soát được bản thân.

Anh nhìn cô với một chút gì đó không rõ ràng, như thể có điều gì đó đang làm anh bối rối, nhưng cuối cùng anh chỉ thở dài rồi bước đến bên giường, lấy khăn lau mồ hôi trên trán cô. Lúc này, những hành động của anh không còn lạnh lùng, mà có gì đó gần như... quan tâm.

Cô cảm nhận được sự chạm nhẹ của anh trên trán mình, và dù chưa thể tỉnh táo hoàn toàn, cô vẫn cảm thấy có một cái gì đó chạm vào sâu trong lòng.

Đôi mắt cô chớp chớp, cố gắng lấy lại chút tỉnh táo. Cố Dạ Hàn không nói gì, chỉ lặng lẽ giúp cô uống một chút nước để làm dịu bớt cơn khát.

- Tôi sẽ gọi bác sĩ,- anh nói, giọng trầm thấp, nhưng có chút khó chịu vì không thể giải quyết ngay tình trạng này. Anh không thích cảm giác bất lực, dù chỉ là một chuyện nhỏ như thế này.

Cô mơ màng nhìn anh, trong đầu vẫn mơ hồ những suy nghĩ lẫn lộn. Cố Dạ Hàn nhanh chóng rời đi, quay lại một lúc sau cùng bác sĩ.

Tần Vũ Mộng chỉ cảm thấy choáng váng hơn khi thuốc dị ứng không thể làm dịu nhanh chóng như cô tưởng, cơn buồn ngủ dần kéo tới.

- Đừng ngủ, phải cố gắng tỉnh táo, bác sĩ nói khi kiểm tra cô, thấy tình trạng của cô vẫn chưa ổn định.

- Cần phải điều trị kịp thời nếu không sẽ nguy hiểm.

Cố Dạ Hàn đứng ở một góc phòng, đôi mắt vẫn dõi theo cô. Anh đã biết rõ tình trạng của cô rồi, nhưng không hề tỏ ra lo lắng hay bất kỳ cảm xúc nào, ngoại trừ sự lạnh lùng.

Tuy nhiên, trong cái lạnh lùng ấy lại ẩn chứa một sự quan tâm khó hiểu, có thể là bởi anh không muốn cô gặp nguy hiểm, nhưng cũng có thể là do một thứ gì đó anh không thể xác định được.

Tần Vũ Mộng chỉ mơ màng lắng nghe các bác sĩ chỉ dẫn, cảm thấy đầu óc ngày càng mơ hồ, cơ thể quá mệt mỏi.

Cảm giác như đang chìm vào một cơn mê đầy khó chịu. Cô không thể kiểm soát được những suy nghĩ của mình, và dường như mỗi nhịp thở của cô đều trở nên nặng nề hơn.

Cố Dạ Hàn nhìn cô một lần nữa, rồi quay lưng rời đi. Nhưng trong khoảnh khắc anh dừng lại ở cửa, ánh mắt anh lướt qua một lần cuối, như thể đang chắc chắn rằng cô sẽ không gặp phải chuyện gì quá nghiêm trọng.

Một giây sau, anh khẽ nhếch môi và bước ra ngoài, bỏ lại cô trong phòng, nơi chỉ còn lại sự tĩnh lặng và nỗi lo lắng khẽ len lỏi trong không khí.

Bác sĩ sau khi làm xong công việc, nói với Cố Dạ Hàn rằng Tần Vũ Mộng cần nghỉ ngơi và tiếp tục theo dõi, nhưng có vẻ như tình trạng của cô sẽ sớm ổn định.

Anh không nói gì, chỉ ra hiệu cho bác sĩ rời đi. Cô vẫn nằm đó, thở gấp, nhưng ít nhất trong lúc này, cô không phải lo lắng về tình trạng của mình nữa.

Cố Dạ Hàn bước ra khỏi phòng, bầu không khí ngoài hành lang vẫn tĩnh lặng như thường lệ. Anh đi dọc hành lang, vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Những suy nghĩ mơ hồ trong đầu anh về Tân Vũ Mộng vẫn chưa có câu trả lời, nhưng chắc chắn, có điều gì đó sẽ thay đổi sau hôm nay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.