Cô nhìn vào ánh mắt bất ngờ của Dạ Hàn, một tia chiến thắng thoáng qua trong mắt cô. Nhưng cô không dừng lại ở đó. Cô biết mình phải làm nhiều hơn thế nếu muốn khiến anh cảm thấy bẽ bàng. Cô mỉm cười, ánh mắt trở nên sắc lạnh như dao cạo.
Dạ Hàn vẫn đứng đó, không nói gì, nhưng đôi mắt anh không thể rời khỏi cô. Anh đã đoán được, sự im lặng của cô là sự chuẩn bị cho một trận chiến mới.
- Không ngờ cô cũng có lúc khiến tôi phải chú ý, Dạ Hàn nói, giọng anh vẫn lạnh lùng, nhưng có vẻ như đã có chút thay đổi.
- Nhưng cô nghĩ mình có thể đánh bại tôi như thế sao?
Cô không trả lời. Thay vào đó, cô lùi lại một bước, khẽ rút tay ra khỏi nước và giữ im lặng trong vài giây. Cô đang tính toán bước tiếp theo, khi mà Dạ Hàn vẫn tưởng rằng cô sẽ thua cuộc.
Một lúc sau, cô quay lại, bước tới gần anh, chỉ một bước ngắn, nhưng đủ để cô cảm thấy gần hơn bao giờ hết. Cô không mỉa mai anh nữa, nhưng ánh mắt cô chứa đầy sự thách thức, như thể đang nói "Chơi đến cùng đi."
Và rồi, như một cơn gió, cô lao tới, túm lấy anh, kéo anh lại gần, rồi trong một động tác bất ngờ, cô nhanh chóng đẩy anh xuống nước lần nữa, lần này là không có sự chuẩn bị.
Cả thân hình cao lớn của Dạ Hàn lảo đảo, rồi cuối cùng chìm xuống dòng nước. Anh hoàn toàn không thể lường trước được lần này.
Cô đứng đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-voi-lua/3739170/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.