🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cô nhìn vào ánh mắt bất ngờ của Dạ Hàn, một tia chiến thắng thoáng qua trong mắt cô. Nhưng cô không dừng lại ở đó. Cô biết mình phải làm nhiều hơn thế nếu muốn khiến anh cảm thấy bẽ bàng. Cô mỉm cười, ánh mắt trở nên sắc lạnh như dao cạo.

Dạ Hàn vẫn đứng đó, không nói gì, nhưng đôi mắt anh không thể rời khỏi cô. Anh đã đoán được, sự im lặng của cô là sự chuẩn bị cho một trận chiến mới.

- Không ngờ cô cũng có lúc khiến tôi phải chú ý, Dạ Hàn nói, giọng anh vẫn lạnh lùng, nhưng có vẻ như đã có chút thay đổi.

- Nhưng cô nghĩ mình có thể đánh bại tôi như thế sao?

Cô không trả lời. Thay vào đó, cô lùi lại một bước, khẽ rút tay ra khỏi nước và giữ im lặng trong vài giây. Cô đang tính toán bước tiếp theo, khi mà Dạ Hàn vẫn tưởng rằng cô sẽ thua cuộc.

Một lúc sau, cô quay lại, bước tới gần anh, chỉ một bước ngắn, nhưng đủ để cô cảm thấy gần hơn bao giờ hết. Cô không mỉa mai anh nữa, nhưng ánh mắt cô chứa đầy sự thách thức, như thể đang nói "Chơi đến cùng đi."

Và rồi, như một cơn gió, cô lao tới, túm lấy anh, kéo anh lại gần, rồi trong một động tác bất ngờ, cô nhanh chóng đẩy anh xuống nước lần nữa, lần này là không có sự chuẩn bị.

Cả thân hình cao lớn của Dạ Hàn lảo đảo, rồi cuối cùng chìm xuống dòng nước. Anh hoàn toàn không thể lường trước được lần này.

Cô đứng đó, nhìn vào bóng dáng anh dưới nước, và một nụ cười mỉm nở trên môi. Cảm giác này thật tuyệt, như thể một phần nào đó của cô đã được trả lại.

Dạ Hàn lên khỏi mặt nước, một lúc lâu không nói gì. Anh lau nước trên mặt, ánh mắt anh giờ đã thay đổi, không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa.

Có vẻ như anh không ngờ cô sẽ phản công như vậy. Nhưng cô biết rằng, chỉ có thể tạo ra sự thay đổi khi không bao giờ dễ dàng chịu thua.

Dạ Hàn đứng dậy, nước vẫn nhỏ giọt từ tóc anh xuống, tạo ra những vòng sóng nhỏ trên mặt hồ. Ánh mắt anh nhìn cô sắc bén hơn bao giờ hết, như thế lần này anh không còn chơi đùa nữa.

- Được rồi, em muốn chơi đến cùng sao?- Dạ Hàn nói, giọng anh không còn lạnh lùng, mà là một sự pha trộn của sự cảnh giác và một chút ghen tị với sự táo bạo của cô.

Cô nhìn anh, không một lời đáp, chỉ là ánh mắt thách thức. Cô không ngần ngại, cảm giác đã được thỏa mãn một chút khi thấy anh bị rơi vào bẫy của mình. Nhưng cô biết, đây mới chỉ là bước đầu. Dạ Hàn không phải là người dễ bị đánh bại, và cô cũng không phải là người chỉ dừng lại sau một lần chiến thắng.

Dạ Hàn tiến lại gần cô, trong từng bước đi, sức mạnh của anh như dồn lại trong từng cử động. Nhưng cô không lùi bước. Thay vào đó, cô đứng thẳng, đôi mắt không rời khỏi anh.

Với một động tác nhanh như chớp, Dạ Hàn vươn tay ra, kéo cô lại gần. Cô không kịp phản ứng, anh đã bế cô lên lần nữa, lần này cô cảm nhận được sự mạnh mẽ hơn trong tay anh.



- Chơi với tôi như vậy, cô có cảm thấy vui không?- Dạ Hàn thì thầm vào tai cô, giọng anh không còn là sự đùa cợt mà là một sự thử thách.

Cô cảm thấy một luồng năng lượng mới tràn vào người mình. Cô không hề sợ hãi. Thay vào đó, sự ganh đua trong lòng cô lại càng lớn hơn. Không phải cô không hiểu rõ Dạ Hàn, nhưng chính sự thay đổi trong anh đã khiến cô muốn thách thức nhiều hơn nữa.

- Vui đấy, cô đáp, ánh mắt không chớp, - nhưng vẫn chưa đủ.

Cô đẩy nhẹ tay anh ra, khi anh có vẻ như bất ngờ, cô nhanh chóng nhảy xuống nước lần nữa, lần này là tự mình làm chủ cuộc chơi.

Cảm giác tự do trong nước lạnh khiến cô cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết. Nhưng cô cũng biết, Dạ Hàn sẽ không dễ dàng để cô thoát khỏi những thử thách tiếp theo.

Dù cho có bất cứ điều gì xảy ra, cô đã quyết tâm bước tiếp, và cuộc chơi này sẽ không dừng lại cho đến khi cả hai đều nhận ra một điều gì đó lớn hơn, có thể là sự thay đổi, hoặc là một bước ngoặt mới.

Cố Dạ Hàn bước lên bờ hồ, đôi mắt anh không rời khỏi cô, ánh nhìn sắc bén như một con thú săn mồi.

Cô biết mình không thể chạy thoát lần này, nhưng vẫn không chịu khuất phục. Ánh mắt cô bừng lên sự kiên cường, và khi anh lao về phía cô, cô vẫn không chịu lùi bước.

Tất cả xảy ra quá nhanh. Một bước chân trượt nhẹ trên nền hồ trơn, và ngay lập tức, anh đã bắt được cổ tay cô, siết chặt như một chiếc kìm thép.

Cô cảm thấy cơ thể mình không thể cựa quậy được nữa, sức mạnh của anh áp đảo tất cả. Giọng anh lạnh lùng vang lên, như một lời khẳng định rằng lần này cô không thể thoát được.

- Lần này, em không có cửa chạy đâu.

Anh bế cô lên một cách dễ dàng, cơ thể cô hoàn toàn bị anh kiểm soát, không một chút cơ hội phản kháng. Cố Dạ Hàn nhìn cô, nụ cười mỉa mai không hề rời đi, và trong cái khoảnh khắc đó, cô hiểu rõ anh đang thưởng thức sự thua cuộc của cô.

Không một dấu hiệu báo trước, anh đột ngột quăng mạnh cô xuống nước. Cả cơ thể cô như bị ném vào một làn sóng lạnh buốt, choáng váng trong giây lát khi nước xâm nhập vào miệng và mũi, khiến cô ho sặc sụa.

Cô cảm thấy mình như bị vùi lấp, hoàn toàn mất kiểm soát. Nước chảy qua mắt cô, làm mờ tầm nhìn, nhưng trong đầu cô lại chỉ có một ý nghĩ duy nhất phải đứng dậy, phải đánh bại anh.

Khi cô cuối cùng cũng trồi lên mặt nước, đôi mắt cô lập tức tìm thấy hình bóng Cổ Dạ Hàn. Anh vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, tựa như chiến thắng đã nằm trong tay anh. Cô hít một hơi dài, hơi thở nặng nề sau cú ngã, và rồi cô nhìn anh, ánh mắt đầy phẫn nộ.

- Anh nghĩ mình thắng sao?- cô nói, giọng khàn đặc và sắc lạnh. Cô cố gắng đứng vững giữa mặt nước, nhưng không cho phép anh thấy sự yếu đuối của mình.

- Còn lâu.



Cố Dạ Hàn chỉ cười nhẹ, nhưng cái cười ấy như thách thức cả thế giới. Anh nhìn cô một cách thản nhiên, như thể trò chơi này đã kết thúc rồi. Nhưng trong đôi mắt của cô, cái ngọn lửa kiên cường chưa bao giờ tắt.

Tần Vũ Mộng bước lên bờ, vết nước còn đọng trên cơ thể cô khiến từng bước chân trở nên nặng nề.

Cô nhìn Cố Dạ Hàn một lần nữa với vẻ không phục, ánh mắt lạnh lùng, không muốn thừa nhận thất bại nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật.

Cô quay người, tính đi thẳng ra xa, nhưng đôi chân cô như bị gông cùm bởi sự kiềm chế của chính mình.

Cố Dạ Hàn không vội vã, chỉ bước theo cô, ánh mắt thản nhiên như thể cuộc chiến này đối với anh chỉ là một trò đùa.

Anh cầm lấy một chiếc khăn tắm trắng, bước lại gần và nhẹ nhàng trùm lên đầu cô, kéo tóc cô sang một bên. Cảm giác khăn ấm áp trên da khiến cô có chút không thoải mái, nhưng vẫn không quay lại nhìn anh.

- Chạy đi đâu?- anh trêu chọc, giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự châm biếm.

- Em không thừa nhận thua cuộc sao?

- Em cứ tưởng mình mạnh mẽ lắm, nhưng thực tế lại chỉ là một kẻ thua cuộc.

Cô đứng im một lúc, cảm nhận hơi ấm từ chiếc khăn và sự gần gũi của anh. Cảm giác không phục trong cô dâng lên, nhưng lại không thể phủ nhận rằng anh đã khiến cô phải thua cuộc, một cách không thể chối cãi.

- Tôi không phải là kiểu người dễ dàng chấp nhận thua, Cố Dạ Hàn.- Cô không quay lại nhìn anh, giọng nói vẫn đậm sự kiêu ngạo và thách thức.

- Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn anh đã chỉ cho tôi thấy còn nhiều thứ tôi cần phải học.

Cố Dạ Hàn mỉm cười, không vội đáp lại. Anh để chiếc khăn thấm nước trên đầu cô thêm một lúc rồi nhẹ nhàng vén tóc cô sang một bên, ánh mắt anh không rời khỏi cô.

- Thua là thua.- Anh nói một cách lạnh lùng, nhưng không giấu được sự hài lòng trong ánh mắt.

- Dù sao thì, tôi cũng không phải người dễ dàng tha thứ cho kẻ thua cuộc.

Anh bỏ lại cô một lúc, nhưng trong ánh mắt của Tần Vũ Mộng vẫn không ngừng dâng lên một cơn sóng ngầm đầy thách thức. Cuộc chơi này, chắc chắn chưa dừng lại ở đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.