Tần Vũ Mộng sau khi đám thuộc hạ của Cố Dạ Hàn rời đi thì cảm thấy không còn hứng thú để tiếp tục tập luyện một mình. Cô thở dài, chán nản rời khỏi sảnh, muốn tìm một chút không khí bên ngoài để giải tỏa sự buồn chán.
Trên đường phố, cô lái xe hướng về phía công viên lớn ở trung tâm thành phố. Đây là nơi cô thường ghé qua khi muốn tận hưởng sự tự do, thoát khỏi những áp lực và nhiệm vụ nặng nề.
Với tính chất công việc của mình, kết thân với nhiều người là điều xa xỉ, và cô cũng không thích để ai nắm rõ về mình quá nhiều.
Khi đến nơi, cô lấy từ cốp xe ra một đôi giày trượt patin, đội nón bảo hiểm, và đeo tai nghe. Âm nhạc vang lên, cô bắt đầu trượt quanh công viên, cảm nhận gió lùa qua mái tóc.
Cảm giác thoải mái và tự do khi trượt khiến mọi suy nghĩ nặng nề dần tan biến. Những người đi dạo xung quanh thỉnh thoảng quay lại nhìn cô, một cô gái xinh đẹp với đôi mắt sắc sảo, lướt đi như một cơn gió.
Tần Vũ Mộng tận hưởng từng khoảnh khắc, thực hiện những cú nhảy và xoay người đầy điêu luyện. Cô như quên đi hết những muộn phiền và áp lực công việc.
Trượt patin là một trong những sở thích hiếm hoi giúp cô tìm lại bản thân giữa cuộc sống đầy những mưu toan và toan tính.
Thỉnh thoảng, vài đứa trẻ trong công viên nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, và cô chỉ khẽ mỉm cười với chúng.
Một ngày yên bình như thế này khiến cô có cảm giác như mọi thứ đơn giản hơn nhiều, không có những âm mưu, không có những nhiệm vụ nguy hiếm.
Cô cứ thế trượt vòng quanh công viên, tận hưởng sự tự do mà mình hiếm khi có được.
Khi trời đã bắt đầu ngả tối, những ánh đèn đường dần được bật lên, phản chiếu trên mặt đường và ánh lên những tia sáng dịu nhẹ.
Tần Vũ Mộng cảm nhận sự yên bình, lặng lẽ ngừng lại, tháo tai nghe xuống, lắng nghe những âm thanh xung quanh.
Tiếng cười nói của những người qua lại, tiếng lá cây xào xạc trong gió, và ánh đèn lung linh khiến khung cảnh công viên trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết.
Cô đứng thẳng người, nhìn lên bầu trời tối dần, một vài ngôi sao đã bắt đầu lấp lánh xuất hiện. Cảm giác thoải mái dần tan biến khi cô nhớ về những nhiệm vụ, những áp lực đang chờ đợi mình ở căn cứ.
Tần Vũ Mộng cúi xuống, tháo đôi giày trượt patin và cất chúng gọn gàng vào cốp xe. Trên đường về, cô thầm nghĩ về những điều đã qua, những sự việc dạo gần đây khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Cô khởi động xe và từ từ lái về căn cứ. Ánh đèn xe rọi dài trên con đường tối, tiếng động cơ vang lên giữa khung cảnh tĩnh lặng.
Đêm nay dường như không có gì đặc biệt, nhưng trong lòng Tần Vũ Mộng lại là một mớ hỗn độn, những suy nghĩ miên man về tương lai, về những điều cô đang làm.
Cô thở dài, tay siết chặt vô lăng hơn, tự nhủ rằng đây chỉ là một ngày bình thường, và rằng mình cần phải tỉnh táo hơn để đối mặt với mọi thứ.
Cảm giác trống rỗng và mệt mỏi lướt qua trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần. Đêm nay, cô cần một giấc ngủ sâu để chuẩn bị cho những kế hoạch sắp tới.
Chiếc xe lướt đi nhanh hơn, lao về phía căn cứ với một tốc độ không đổi, mang theo cả tâm trạng nặng nề của Tần Vũ Mộng.
Tần Vũ Mộng dừng xe trước căn cứ, đèn xe chiếu sáng vài bóng người quen thuộc đang đứng gác.
Những tên thuộc hạ của Cố Dạ Hàn, những khuôn mặt lạnh lùng và ít biểu cảm, vừa nhìn thấy cô đã cúi chào một cách cứng nhắc. Cô liếc qua họ, không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ rồi bước vào trong.
Cô bước qua hành lang dài, đôi chân vang lên từng tiếng động nhẹ nhàng nhưng đều đặn, tiếng giày chạm sàn gạch tạo nên âm thanh khẽ khàng.
Vừa bước vào phòng khách, ánh mắt cô lập tức đổ dồn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa. Cố Dạ Hàn vẫn mặc bộ đồ tối màu thường thấy, ánh đèn mờ nhạt từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị và tập trung của anh.
Trên bàn trước mặt, chiếc laptop mở rộng, màn hình hiện lên những dòng dữ liệu đang chạy, ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của anh.
Tần Vũ Mộng dừng lại một chút ở cửa, ánh mắt dò xét Cố Dạ Hàn. Cô thở ra một hơi dài, cảm nhận sự mệt mỏi từ chuyến đi công viên dần xâm chiếm lấy cơ thể.
Nhưng khi nhìn thấy anh, những cảm xúc mơ hồ ấy dường như tan biến, thay vào đó là cảm giác cảnh giác vốn dĩ đã ăn sâu vào máu của cô.
- Về rồi sao?- Cố Dạ Hàn không ngẩng lên, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo chút khẽ khàng như thể anh vừa nhận ra sự hiện diện của cô.
Tần Vũ Mộng bước vào phòng, không trả lời, chỉ ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. Cô đưa mắt nhìn vào màn hình laptop, cố gắng nhận ra những thông tin đang hiển thị.
Anh lại làm việc sao?Dạo này có vẻ bận rộn nhỉ?- cô lên tiếng, giọng điệu mang chút trêu chọc nhưng ẩn giấu sự tò mò.Cố Dạ Hàn cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh gặp ánh mắt tràn đầy sự tìm hiểu của Tần Vũ Mộng. Anh nở một nụ cười nhạt, khóe môi hơi nhếch lên.
- Công việc cần giải quyết thôi. Em đi đâu về mà trông có vẻ mệt mỏi thế?
Cô nhún vai, hơi tựa người vào ghế.
- Tôi ra ngoài hít thở một chút. Ngồi mãi ở căn cứ này thì chán lắm.
Anh nhắm mắt lại một giây, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Rồi mở mắt ra, Cố Dạ Hàn khẽ hất cằm về phía cô.
- Ra ngoài cấn thận. Những ngày tới có thể sẽ không yên ả đâu. Chúng ta sắp có nhiệm vụ mới.
Nghe vậy, Tần Vũ Mộng hơi cau mày, cảm giác tò mò lại trỗi dậy trong cô. Cô tự hỏi liệu có phải nhiệm vụ lần này quan trọng hơn thường lệ, hay chính vì lý do đó mà Cố Dạ Hàn gần đây trở nên bận rộn.
Nhưng thay vì hỏi thêm, cô chỉ ngả người ra ghế, tỏ vẻ hờ hững.
- Chỉ cần là nhiệm vụ mà anh giao, tôi sẽ hoàn thành.
Cố Dạ Hàn nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi bật cười khẽ.
- Tôi biết. Và tôi mong chờ màn thể hiện của em lần này đấy.
Tần Vũ Mộng nghe vậy, đôi mắt sáng lên với vẻ hứng thú. Cô ngả người về phía trước, chống cằm lên tay, nhìn chăm chú vào Cố Dạ Hàn.
- Nhiệm vụ lần này có vẻ thú vị nhỉ? Anh sẽ để tôi tham gia chứ?
Cố Dạ Hàn ngả lưng vào ghế, ánh mắt sắc lạnh của anh không rời khỏi cô. Anh nhìn Tần Vũ Mộng một hồi, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt nhưng đầy ẩn ý.
- Em tò mò quá rồi đấy, Tần Vũ Mộng,- anh nói, giọng trầm khẽ vang lên giữa không gian yên tĩnh.
Tần Vũ Mộng nhướn mày, sự tò mò càng lớn hơn khi nhìn thấy thái độ của anh.
Anh không định nói gì với tôi sao?Dạo này anh bận rộn như vậy, chắc chắn là có thứ gì đó lớn lao hơn những nhiệm vụ trước đây,- cô thúc giục, giọng điệu vừa mỉa mai vừa có phần nghiêm túc.Cố Dạ Hàn khẽ nhắm mắt, tỏ vẻ không muốn tiếp tục chủ đề này. Anh bật cười nhẹ, nhưng lại không hề trả lời vào câu hỏi của cô.
- Chờ một chút nữa thôi, khi nào đến lúc, em sẽ biết tất cả,- anh đáp một cách bí ẩn.
Tần Vũ Mộng khẽ nghiêng đầu, đôi mắt hiện lên sự thất vọng xen lẫn sự thách thức. Cô ghét việc phải chờ đợi và không thích cảm giác bị bỏ lại phía sau, đặc biệt là với Cố Dạ Hàn.
- Anh sợ tôi không làm được à?- Cô khiêu khích, ánh mắt sáng lên một tia tinh nghịch.
Cố Dạ Hàn chỉ lắc đầu, nụ cười trên môi vẫn không đổi.
Không phải tôi không tin em, mà là lần này, tôi cần phải chuẩn bị kỹ càng hơn.Mọi thứ đều phải được sắp xếp đúng chỗ. Em biết rõ rằng chúng ta không thể phạm sai lầm,- anh nói, giọng điệu nghiêm nghị hơn hẳn.Nghe đến đó, Tần Vũ Mộng hiểu rằng anh sẽ không tiết lộ gì thêm. Cô khoanh tay lại, đôi mắt nhìn anh đầy khiêu khích.
Được thôi.Nhưng anh cứ nhớ lấy, lần này nếu không để tôi tham gia, anh sẽ phải nghe tôi cằn nhằn đấy,- cô nói đùa, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy sự quyết tâm.Cố Dạ Hàn chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên một tia cười nhẹ.
Tôi sẽ nhớ điều đó,- anh đáp.Nhưng hãy kiên nhẫn một chút. Chúng ta sẽ sớm có câu trả lời.Tần Vũ Mộng thở dài một hơi, nhưng cũng hiểu rằng anh đã có quyết định riêng của mình. Cô đành phải chấp nhận việc chờ đợi và theo dõi diễn biến.
Tuy vậy, trong lòng cô lại cảm thấy một sự háo hức, một phần nào đó kích thích bởi bí ẩn mà Cố Dạ Hàn đang che giấu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]