Cuộc đua bắt đầu trong một sự hò reo ầm ĩ từ đám thuộc hạ, không khí sôi động và căng thẳng tràn ngập.
Những chiếc xe lao đi vội vã, tiếng động cơ gầm rú, xé tan không gian yên tĩnh của buổi chiều. Cô cảm nhận được sự phấn khích từ cơ thể, đôi tay siết chặt vô lăng, đôi mắt dõi theo con đường phía trước.
Mọi thứ như dừng lại, chỉ còn lại cô và chiếc xe của mình, và đương nhiên, là Cố Dạ Hàn.
Mới đầu, cô tự tin vào khả năng của mình, nhưng chỉ sau vài vòng đua, cô bắt đầu cảm nhận sự khác biệt.
Cố Dạ Hàn không chỉ điêu luyện mà còn vô cùng điểm tĩnh, mỗi lần vào cua, mỗi lần tăng tốc, anh đều làm như thể đây là một trò chơi dễ dàng. Cô không ngờ rằng anh lại sở hữu kỹ năng lái xe vượt trội đến vậy.
Anh gần như không hề mất lái, luôn duy trì khoảng cách an toàn, không để cô có cơ hội vượt lên.
Cô cố gắng tăng tốc, kéo dài quãng đường, nhưng trong từng khúc cua, cô đều thấy mình bị bỏ lại phía sau. Sự tự tin ban đầu dần biến mất, thay vào đó là sự bất an, một chút cảm giác không phục trỗi dậy trong lòng
Cuối cùng, khi tiếng xe vút qua vạch đích, cô nhận ra rằng mình đã thua. Cố Dạ Hàn, với sự điềm tĩnh và khả năng vượt trội, đã giành chiến thắng một cách thuyết phục.
Cô dừng xe, đôi tay vẫn bám chắc vào vô lăng, hít thở sâu một lúc. Cảm giác thất bại không phải là điều mà cô hay đối mặt, nhưng lần này, cô thật sự không thể phủ nhận sự xuất sắc của anh.
Dù thất bại, cô cũng không thể không cảm thấy một chút bất phục, một cảm giác mà cô chưa từng có khi đối đầu với người khác.
Đám thuộc hạ hò reo xung quanh, phần lớn đều vui mừng với chiến thắng của Cố Dạ Hàn, nhưng có một vài ánh mắt đầy tò mò nhìn cô, như thể chờ đợi phản ứng của cô.
Cô bước ra khỏi xe, khuôn mặt vẫn giữ được sự lạnh lùng như thường lệ, nhưng trong lòng lại có một chút dao động.
Cô quay lại nhìn Cố Dạ Hàn, không nói gì, nhưng ánh mắt cô chứa đầy sự thách thức và quyết tâm.
- Chắc chắn tôi sẽ thắng lần sau,- cô nói khẽ, giọng điệu không thể giấu được sự không phục.
Cố Dạ Hàn chỉ nhìn cô, một nụ cười khẽ hiện lên trên môi.
- Tôi chờ đấy,- anh đáp, giọng anh vẫn lạnh lùng nhưng có chút gì đó như đang chờ đợi thử thách tiếp theo từ cô.
Cố Dạ Hàn bước tới gần cô, ánh mắt anh sắc lạnh và thẳng thắn.
- Vậy là tôi thắng rồi, cô sẽ thực hiện bất cứ yêu cầu nào của tôi, đúng không?- Anh nhếch môi, giọng nói đầy tự tin, như thể đã đoán trước kết quả.
Cô cảm nhận được một chút gì đó bất an trong lòng, ánh mắt anh không chỉ là sự thắng thế mà còn có một cái gì đó lạ lẫm, có thể là ý đồ xấu. Nhưng trong lòng cô, sự kiêu hãnh và nguyên tắc không cho phép cô thể hiện sự yếu đuối hay sợ hãi.
Cô đứng đó, giữ vững vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại không khỏi có một chút kháng cự. Cảm giác của cô lúc này như một con thú bị săn mồi, biết rõ điều sắp xảy ra, nhưng lại không thể tránh khỏi.
Anh bước đến gần hơn, cúi xuống một chút, ánh mắt chăm chú vào cô.
- Vậy, hôn tôi đi,- anh nói, giọng anh dịu lại, như thế thử thách cô.
Cô hơi khựng lại, một cảm giác không muốn, nhưng lại biết rằng, nếu không thực hiện lời hứa, cô sẽ không thể chịu đựng nổi sự thất bại trong mắt anh. Cô là người dám chơi dám chịu, và cô không muốn thua cuộc trong chính lời cá cược của mình.
Tần Vũ Mộng nghĩ rằng Cố Dạ Hàn đang muốn trả thù cô về lần cá cược trước ở kho vũ khí của Mạc Thừa.
Cô đứng yên một lúc, nhìn vào mắt anh, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Sau đó, cô cắn môi, đôi tay siết chặt vào nhau, rồi từ từ tiến lại gần. Mặc dù trong lòng cô không hề muốn làm vậy, nhưng cô không thể lùi bước.
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng giữ lấy cổ anh, và rồi một nụ hôn chớp nhoáng xảy ra. Không sâu, không lâu, nhưng đủ để kết thúc lời cá cược. Cảm giác trong cô là sự lạnh lùng và một chút thách thức, như muốn chứng tỏ rằng cô không hề dễ dàng bị khuất phục.
Khi cô rời khỏi anh, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự kiên quyết, dù trong lòng có chút bối rối. Cô không để cho mình yếu đuối, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng những gì vừa xảy ra, ít nhiều đã làm cô cảm thấy khác biệt.
Cố Dạ Hàn đứng đó, không tỏ ra bất ngờ hay hài lòng, chỉ đơn giản là nhìn cô. Một sự yên lặng bao trùm không gian, và cô biết rằng điều này chưa kết thúc.
Cô quay người và bước đi, không nhìn lại, bỏ lại sau lưng một đám thuộc hạ đang đứng ngơ ngác.
Họ không thể hiểu nổi, chỉ biết rằng cô vừa thực hiện một hành động đầy táo bạo mà không chút do dự, dù đó là một điều không hề dễ dàng.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô, nhưng cô không quan tâm, bước chân vẫn vững vàng, như thể mọi chuyện chỉ là một phần trong cuộc chơi.
Cố Dạ Hàn đứng đó, đôi mắt lạnh lùng nhìn theo cô, một nụ cười nhẹ nhếch lên nơi khóe môi, không rõ là hài lòng hay chỉ đơn giản là thích thú với sự phản kháng của cô.
Anh không nói gì, chỉ đứng đó, quan sát từng cử động của cô cho đến khi cô khuất hẳn khỏi tầm mắt.
Một khoảnh khắc im lặng giữa hai người, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rằng đây chỉ là sự khởi đầu của một cuộc chơi đầy những thử thách và những điều chưa được hé lộ.
Cô không biết rằng, dù cô có muốn hay không, những cuộc đối đầu tiếp theo sẽ càng trở nên khó đoán và căng thẳng hơn, và dĩ nhiên, anh cũng không phải là người dễ dàng bỏ qua một thắng lợi mà anh vừa đạt được.
Đám thuộc hạ xung quanh vẫn còn ngơ ngác, không dám nói gì, chỉ lén nhìn nhau rồi dần dần quay về công việc của mình, trong khi ánh mắt của Cố Dạ Hàn vẫn tiếp tục dõi theo cô, một cách thâm trầm và đầy ẩn ý.
Những ngày sau đó, cô yên phận dưỡng thương. Cố Dạ Hàn không cho phép cô làm gì quá sức, luôn theo dõi từng bước đi của cô, giữ cô trong tầm kiểm soát.
Mỗi khi cô có ý định vận động, anh lại xuất hiện, đưa ra lời nhắc nhở nghiêm khắc về việc cô phải kiên nhẫn, để cơ thể hồi phục hoàn toàn.
Cô không phải là người dễ dàng chịu đựng sự giám sát này, nhưng trong suốt thời gian dưỡng thương, cô cũng cảm nhận được sự quan tâm lặng lẽ của anh.
Mặc dù có lúc cô cảm thấy bực bội vì sự kiểm soát chặt chẽ của anh, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng những ngày này giúp cô hồi phục nhanh chóng hơn.
Cô ngồi một mình trong phòng, ánh mắt dõi ra ngoài cửa số, cảm giác bất an lại dâng lên khi nghĩ đến những gì đã xảy ra gần đây. Mặc dù vết thương dần lành, nhưng tâm trạng cô vẫn chưa thể nào thả lỏng.
Những người đứng sau những sự kiện kỳ lạ ấy vẫn là một ẩn số, và cô không thể dừng lại cho đến khi tìm ra sự thật.
Một buổi chiều, khi cô cảm thấy đã khỏe hơn nhiều, cô quyết định ra ngoài. Đứng dậy, cô chuẩn bị mặc đồ thể thao rồi bước ra ngoài. Tuy nhiên, khi vừa đi đến cửa, Cố Dạ Hàn xuất hiện, đôi mắt anh nhìn cô với sự nghiêm nghị.
- Đừng có làm bậy,- anh nói, giọng không chút mềm mỏng.
Cô quay lại, không hề sợ hãi, nhưng trong lòng lại có một chút khó chịu.
- Tôi chỉ đi dạo một chút thôi. Anh không cần phải lo lắng.
Cố Dạ Hàn không đáp lại, chỉ nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc. Anh bước đến gần, giọng nói của anh trầm xuống.
- Để tôi lo cho cô. Cô chỉ cần nghỉ ngơi, đừng làm những việc không cần thiết.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười nhẹ. - Vậy anh định kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của tôi à?
Anh không đáp, nhưng ánh mắt của anh vẫn dính chặt vào cô, không cho phép cô rời đi. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng sự giám sát của anh không phải là vì sự kiểm soát, mà là lo lắng cho cô. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy không thoải mái với việc bị ai đó chi phối quá nhiều.
- Được rồi, tôi sẽ nghỉ ngơi,- cô nói, rồi quay lại phòng, trong lòng lẩn khuất một sự trăn trở. Cô biết rằng anh chỉ muốn tốt cho cô, nhưng không thể phủ nhận rằng sự tự do của cô dần trở nên hạn chế dưới cái bóng của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]