Những ngày sau, vết thương của cô dần lành lại, và cơ thể bắt đầu trở nên linh hoạt hơn. Cảm thấy không thể chịu đựng việc nằm yên thêm nữa, cô quyết định vận động tay chân. Hôm nay, cô muốn thử sức mình với một buổi bơi lội, để xem cơ thể mình đã hồi phục đến đâu.
Không thay đồ bơi, cô chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, vội vã chạy thẳng đến hồ bơi.
Cảm giác nước mát lạnh sẽ làm dịu đi mọi cơn đau còn sót lại trong cơ thể cô, và cô không muốn chần chừ thêm nữa. Khi vừa chuẩn bị lao xuống nước, một lực mạnh bỗng kéo cô lại.
Cố Dạ Hàn đứng ngay trước mặt, ánh mắt anh đầy khó chịu.
- Cô không thay đồ bơi mà định lao xuống như vậy sao?- Giọng anh lạnh lùng và không hề có sự nhượng bộ.
Cô giật mình, nhưng ngay lập tức, cô ngẩng đầu lên, không muốn tỏ ra yếu thế.
Tôi đâu có làm gì sai, chỉ là muốn vận động một chút.Anh nghĩ tôi cần phải xin phép sao?- Cô trả treo lại, đôi mắt không rời khỏi anh.Cố Dạ Hàn chỉ nhìn cô, khuôn mặt anh cứng đờ.
- Cô không nghe lời tôi bao giờ, phải không?- anh hỏi, giọng nghiêm nghị.
Cô nhìn anh một lúc, rồi cười khẩy.
Anh không thể kiểm soát mọi thứ trong cuộc sống của tôi, Dạ Hàn.Tôi biết sức mình và tôi muốn tự do làm những gì tôi thích.- Lời nói của cô vừa kiên quyết lại vừa đầy thử thách.Anh không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của anh lại chứa đầy sự bực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-voi-lua/3738472/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.