🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, cô thức dậy muộn, cảm giác chán nản xâm chiếm lấy tâm trí. Những sự kiện gần đây cứ lẩn quẩn trong đầu, khiến cô không thể tìm thấy sự bình yên.

Cuộc sống trong căn cứ trở nên tẻ nhạt, không có gì mới mẻ để cô cảm thấy phấn chấn. Cô di dạo xung quanh, bước ra sảnh, nhìn những tên thuộc hạ đang làm việc.

Ánh mắt cô vô thức lướt qua những chiếc xe thể thao đắt tiền đang được vệ sinh, những bộ đồ đua xe cùng những người đang chuẩn bị cho các nhiệm vụ tiếp theo.

Bất chợt, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô. Cô quay lại, nhìn thẳng vào những tên thuộc hạ đang lơ đăng, rồi với giọng điệu đầy hứng thú, cô nói:

- Chúng ta đua xe đi, ai thắng thì sẽ được một phần thưởng hấp dẫn.

Cô cười, ánh mắt đầy thử thách. Những tên thuộc hạ ban đầu ngạc nhiên, nhưng sau đó họ cũng nhanh chóng bắt nhịp.

Ai mà không muốn tham gia vào một cuộc đua xe với một trong những người mạnh mẽ và nổi bật nhất trong căn

CỨ?

Một tên thuộc hạ nhìn cô, rồi quay sang những người còn lại, nói:

- Được rồi, ai không tham gia sẽ là kẻ yếu nhất.

Cuộc đua xe này không chỉ là một thử thách, mà còn là cơ hội để cô giải tỏa bớt sự căng thẳng. Cô muốn cảm thấy tự do, cảm thấy như mình kiếm soát được mọi thứ, như chính cô đang điều khiến đường đua mà mình đang bước vào.

Cô bước đến chiếc xe thể thao của mình, tay đặt lên tay lái, khuôn mặt lạnh lùng nhưng đầy quyết tâm.

Những tên thuộc hạ của cô bắt đầu chuẩn bị xe của họ, tiếng động cơ rền vang làm không khí trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Cô chờ đợi tín hiệu bắt đầu, cảm giác phấn khích dâng trào trong lòng

Cuộc đua bắt đầu trong không khí căng thẳng và đầy cạnh tranh. Những chiếc xe thể thao của các thuộc hạ và cô vút qua đường như những tia chớp, tiếng động cơ gầm rú vang vọng khắp khu vực.

Mọi người đều tập trung cao độ, những ánh mắt chăm chú vào tay lái, những ngón tay siết chặt vào vô lăng.

Cô cảm nhận được sự quyết liệt từ các thuộc hạ. Họ không phải những tay đua bình thường, mà là những chiến binh được huấn luyện để đối phó với mọi tình huống, và giờ đây, trên đường đua, họ chẳng ngần ngại cạnh tranh với cô.

Họ không muốn thua, và càng không muốn để cô đánh giá thấp khả năng của họ.

Cô tăng tốc, chiếc xe thể thao lao vút đi, vượt qua những ngã rẽ nguy hiểm một cách thuần thục.



Các thuộc hạ của Dạ Hàn cũng không hề kém cạnh, một tên từ phía sau bám sát cô không rời, thậm chí còn tìm cách áp sát hơn. Một tên khác bắt đầu vươn lên bên cạnh cô, cạnh tranh gay gắt từng centimet một.

Cuộc đua lúc này không chỉ là về tốc độ, mà còn là về chiến thuật, về sự khéo léo trong việc chọn lựa đường đi, sử dụng đòn hiểm để đánh lừa đối thủ.

Cô liếc mắt qua kính chiếu hậu, thấy một trong số những tên thuộc hạ đang cố gắng thực hiện một cú vượt mặt đầy mạo hiểm. Cô không để mình bị choáng ngợp.

Chỉ cần một sai lầm nhỏ, là cô sẽ bị đánh bại. Cô giữ vững tay lái, đánh lái chuẩn xác khi có một khúc cua gắt, chiếc xe của cô bay qua như một chiếc tên lửa.

Bất chợt, tên thuộc hạ bên cạnh dùng một pha bứt tốc nhanh chóng, vượt lên trên cô. Nhưng cô chỉ mỉm cười, không hề nao núng. Thực chất, cô đã biết đường đua này còn nhiều khúc ngoặt bất ngờ, và cô sẽ không để ai qua mặt mình quá dễ dàng.

Từng phút giây trôi qua, mọi thứ trở nên kịch tính hơn. Một chiếc xe của thuộc hạ của Dạ Hàn bị trượt nhẹ, suýt nữa lao vào rào chắn, nhưng hắn ta lại kéo lại tay lái một cách tài tình.

Cô thừa nhận, những tay đua của Dạ Hàn quả thật rất giỏi. Nhưng với cô, chỉ một chút thiếu sót là đủ để thay đổi cục diện.

Cuộc đua đến đoạn cuối, mọi người đều mệt mỏi nhưng không ai muốn thua. Cô nhìn thẳng vào con đường phía trước, tự tin rằng bản lĩnh của mình sẽ giúp cô chiến thắng.

Đột ngột, cô vặn tay ga, chiếc xe của cô lao vọt về phía trước, vượt lên như chớp, nhanh chóng cắt qua những chiếc xe đang bám sát.

Và cuối cùng, khi chiếc đích đã gần kề, cô cán đích đầu tiên, giành chiến thắng ngoạn mục. Tiếng động cơ chợt im bặt, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của những người tham gia, và một sự im lặng đầy ngạc nhiên.

Cô hạ kính xe, khuôn mặt lộ rõ vẻ tự hào. Những tên thuộc hạ của Dạ Hàn đua về phía cô, vẫn còn thở hổn hển nhưng không giấu được sự tán thưởng.

- Không tệ,- một tên trong nhóm nói với vẻ ngưỡng mộ.

Cô nhếch môi, ánh mắt lấp lánh:

- Nhưng các ngươi cần phải luyện tập thêm để không để tôi vượt mặt dễ dàng như vậy.

Mọi người cười, mặc dù họ thua nhưng cũng không giấu được sự tôn trọng dành cho cô.

Cuộc đua này, với sự cạnh tranh kịch tính và quyết liệt, không chỉ là một bài kiểm tra kỹ năng mà còn là một tuyên bố rằng cô vẫn là người dẫn đầu, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Cố Dạ Hàn vừa bước vào khu vực đỗ xe, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám thuộc hạ đang cười đùa sau cuộc đua.



Không khí xung quanh có vẻ nhẹ nhõm, nhưng không khó để nhận ra sự căng thẳng trong đôi mắt anh.

Anh đi thẳng về phía nhóm người, bước đi vững vàng, từng bước chân như khiến không gian xung quanh trở nên nặng nề hơn.

Một tên thuộc hạ đứng gần đó nhận thấy sự xuất hiện của Cố Dạ Hàn, vội vã cúi đầu chào, nhưng ánh mắt của anh không rời khỏi cô, người duy nhất mà anh quan tâm lúc này.

- Chuyện gì đây?- Cố Dạ Hàn hỏi, giọng lạnh lùng nhưng không thiếu sự sắc bén, như thể mỗi từ anh nói ra đều được tính toán kỹ lưỡng.

Mọi ánh mắt trong nhóm lập tức dừng lại, không khí thay đổi ngay lập tức, bầu không khí vui vẻ phút trước cũng nhanh chóng tiêu tan.

Cô ngồi trên chiếc xe của mình, tay vân vê vô lăng, mặt hơi nghiêng nhìn về phía anh, không hề tỏ ra lo lắng hay hối hận.

- Chỉ là một chút trò vui thôi mà,- cô trả lời với một nụ cười nhẹ, hoàn toàn không có vẻ gì là bị dọa.

Các tên thuộc hạ, mặc dù không ai dám lên tiếng, nhưng ánh mắt họ lộ rõ vẻ ngại ngùng, giống như sợ rằng Cố Dạ Hàn sẽ không hài lòng với trò chơi của cô.

Trò vui?- Cố Dạ Hàn nhếch môi, ánh mắt quét qua đám thuộc hạ đang đứng xung quanh, rồi lại dừng lại trên người cô.Cô nghĩ mình có quyền mang bọn họ đi đua xe mà không cần hỏi ý kiến tôi sao?Cô không vội vàng trả lời, mà thậm chí có vẻ hơi hào hứng trước phản ứng của anh.

Nếu anh không thích, tôi có thể bảo bọn họ không đua nữa,- cô đáp lại, giọng nói đầy sự khiêu khích, nhưng trong ánh mắt lại có chút hứng thú.Nhưng tôi nghĩ, họ cũng cần một chút thư giãn sau bao nhiêu ngày làm việc.Cố Dạ Hàn không đáp ngay, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.

Mặc dù cô luôn tỏ ra tự do và không theo bất kỳ quy tắc nào, nhưng những hành động như thế này khiến anh cảm thấy không thể kiểm soát được.

Anh hiểu rằng cô không phải là người dễ dàng quản lý, nhưng càng như vậy, lại càng khiến anh phải để tâm nhiều hơn.

Được rồi,- cuối cùng, anh nói, giọng có chút sắc nhọn.Lần sau nếu muốn chơi đùa, cô phải nhớ rằng mọi thứ phải dưới sự kiểm soát của tôi.Cô nhìn anh, ánh mắt sáng lên một chút nhưng vẫn giữ vẻ điểm tĩnh.

- Tôi không nghĩ mình cần phải xin phép anh,- cô nói, mặc dù giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.

Cố Dạ Hàn không nói gì thêm, anh chỉ nhìn cô một lúc lâu rồi quay đi, từng bước đi của anh như thể muốn khép lại cuộc nói chuyện này.

Tuy nhiên, trước khi bước đi hoàn toàn, anh không quên nhìn lại đám thuộc hạ.

Còn các người,- anh nói, giọng lạnh như băng, - Chỉ một lần nữa thôi.Nếu có lần sau, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ.Đám thuộc hạ đồng loạt cúi đầu, vẻ mặt tỏ ra có chút sợ hãi, và họ hiểu rõ rằng sự kiên nhẫn của Cố Dạ Hàn có hạn. Sau khi anh rời đi, không khí trở lại im lặng, những tên thuộc hạ liếc nhìn cô, không dám lên tiếng thêm.

Cô nhìn theo bóng dáng của Cố Dạ Hàn, một nụ cười mỉm nở trên môi. Mặc dù anh có thể lạnh lùng và khó đoán, nhưng cô biết anh luôn quan tâm đến mình theo cách rất riêng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.