Khi chiếc xe dừng lại trước căn cứ, cô bước ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng và không một dấu hiệu của sự yếu đuối.
Cô biết rằng mình không được phép để vết thương làm cản trở những gì sắp tới, dù có những vết trầy xước trên cơ thể, cô vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
Cô bước vào phòng khách, tìm một chỗ trên chiếc sofa lớn ở giữa phòng. Những vết thương, những cú đánh và những vết xước trên người không khiến cô quan tâm quá nhiều.
Cô không phải là người hay tự làm mình yếu đuối bởi những điều ấy. Cô vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, không chút thay đổi dù trong lòng có thể đang cuộn trào một nỗi lo lắng mơ hồ.
Dạ Hàn bước vào sau cô, ánh mắt anh sắc lạnh nhưng không giấu nổi sự quan tâm. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi đến và ngồi xuống trước mặt cô.
Anh lấy ra bộ dụng cụ y tế, sự điềm tĩnh của anh khiến không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đến lạ.
- Để tôi xử lý vết thương cho em,- Dạ Hàn nói, giọng anh bình thản nhưng không thể che giấu sự lo lắng trong đôi mắt.
Cô nhìn anh một lúc, khẽ gật đầu, mặc dù không hề muốn anh phải lo lắng về mình. Nhưng trong lúc này, cô biết anh sẽ không để cô phải tự mình đối phó với mọi chuyện.
Cô hơi co người lại khi anh tiến gần, nhưng không hề phản kháng. Dạ Hàn nhẹ nhàng tháo từng lớp vải băng trên cơ thể cô, ánh mắt anh sắc bén, chăm chú theo dõi từng động tác.
Trong suốt quá trình đó, không khí trong phòng khách vẫn giữ nguyên sự im lặng. Không có lời nói nào, chỉ có những tiếng động nhỏ của bông gòn, thuốc sát trùng và tiếng thở đều đều của cả hai.
Cô cảm nhận được sự chăm sóc của anh, nhưng không thể phủ nhận rằng điều đó làm cô hơi bối rối. Đã lâu rồi cô không cần ai giúp đỡ, nhưng lúc này, có lẽ cô cần một chút gì đó từ anh.
Khi anh xử lý xong, nhìn cô một lần nữa, Dạ Hàn không nói gì thêm, chỉ đứng dậy và lấy lại vẻ lạnh lùng như mọi khi. Anh không phải là người hay tỏ ra mềm yếu, nhưng trong mắt cô lúc này, sự quan tâm ấy không phải là điều dê dàng mà anh thế hiện.
Em cần nghỉ ngơi,- anh nói ngắn gọn, quay lưng rời khỏi phòng.Tôi sẽ lo những thứ còn lại.Cô ngồi lại một lúc lâu, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Dù vết thương trên người có đau đớn, nhưng điều khiến cô bận tâm hơn cả là sự mơ hồ về kẻ đứng sau tất cả.
Cô không thể để mình yếu đuối, và càng không thể để Dạ Hàn cảm thấy lo lắng vì mình.
Với quyết tâm trong lòng, cô đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, biết rằng cuộc chơi này vẫn chưa kết thúc.
Cô nhìn Dạ Hàn một cách kiên quyết, ánh mắt đầy sự tức giận. Cảm giác bị lừa gạt, bị dồn ép đến mức này khiến cô không thể chịu đựng được nữa. Dù cơ thể đang đau nhức, lòng cô vẫn tràn ngập sự tức giận.
Trước khi nghỉ ngơi,- cô nói, giọng đầy quyết đoán và lạnh lùngTôi cần biết ai là người đứng sau những chuyện này.Ai là kẻ đã chỉ đạo tất cả những hành động này, đẩy tôi vào tình thế nguy hiểm này.Tôi không muốn sự im lặng nữa.Dạ Hàn nhìn cô, không có chút biểu cảm nào trên khuôn mặt lạnh lùng của anh. Anh đứng yên, không vội vã, nhưng rõ ràng là đang suy nghĩ. Cái nhìn của anh cũng sắc lạnh như thường lệ, nhưng trong đáy mắt vẫn có chút gì đó thấu hiểu.
Em cần nói chi tiết hơn,- Dạ Hàn yêu cầu, giọng anh nhẹ nhưng đầy uy lực.Chỉ có thông tin cụ thể mới giúp tôi điều tra nhanh chóng và xác định được kẻ đứng sau.Những gì em nhớ về tình huống, về hành động của bọn chúng, tất cả đều quan trọng.Cô hít một hơi thật sâu, không muốn để sự tức giận làm mất đi sự tỉnh táo của mình. Cô nhớ lại từng chi tiết về cuộc đối đầu, những gương mặt không quen thuộc, cái cảm giác có người đang theo dõi mình từ rất lâu, và giờ đây, kẻ đã khiến tay cô bị thương lại tái xuất hiện.
Người cầm đầu là một tên mà tôi đã gặp trước đây,- cô bắt đầu, giọng nghiến chặt.Hắn là kẻ đã làm tôi bị thương trong lần trước, ở ngôi nhà cũ.Tôi biết đánh trực diện với hắn không phải là quyết định tốt, nhưng bây giờ hắn lại xuất hiện, mang theo một nhóm tay sai, và không hề tỏ ra sợ hãi tôi.Cô nhìn Dạ Hàn, ánh mắt chứa đầy sự giận dữ và sự quyết tâm.
Hắn không chịu nói tên ai đã sai khiến hắn, nhưng tôi có cảm giác hắn không phải là người tự quyết định những chuyện này.Hắn là một tên lính đánh thuê, và những kẻ đứng sau chắc chắn còn nguy hiểm hơn.Dạ Hàn lắng nghe im lặng, không chen ngang. Anh đã hiểu rõ tình hình, và giờ đây mọi thứ đã rõ ràng hơn.
Được rồi,- anh cuối cùng lên tiếng, giọng anh đầy sự kiểm soát.Chúng ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau. Nhưng em cần phải bình tĩnh. Hãy nghỉ ngơi một chút, mọi thứ sẽ được giải quyết.Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không nguôi ngoai. Cô đã quá lâu chịu đựng sự lẩn khuất của những kẻ đằng sau bóng tối. Nhưng lần này, cô sẽ không để chúng thoát khỏi tay mình.
Cô bước vào phòng, cảm giác vết thương trên người vẫn đang âm ỉ đau nhưng không thể ngăn cản sự quyết tâm trong lòng. Cô lấy con dao quen thuộc ra và tiến vào phòng tắm.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô bắt đầu rửa sạch lưỡi dao, mỗi động tác đều cẩn thận và dứt khoát, như thể đang chuẩn bị cho một trận chiến tiếp theo.
Lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng, cô cẩn thận lau khô, từng vết máu trên đó được xóa đi như những dấu vết của quá khứ mà cô không muốn nhìn lại.
Sau khi con dao đã sạch sẽ, cô dùng một tấm vải đen mỏng để bọc lại, cẩn thận gấp từng góc vải sao cho hoàn hảo, rồi cất nó dưới gối.
Cảm giác lạnh lẽo của lưỡi dao dưới gối như một lời nhắc nhở về quyết tâm của cô. Những gì đã xảy ra khiến cô không thể tha thứ, không thể bỏ qua. Kẻ đứng sau những chuyện này sẽ phải trả giá.
Cô nằm xuống giường, đôi mắt mở to nhìn vào bóng tối, đầu óc đầy những suy nghĩ hỗn loạn về kẻ thù, về kế hoạch và cả những gì sẽ đến. Cô biết rằng mỗi bước đi từ đây sẽ phải thật cẩn thận, nhưng lòng cô đầy quyết tâm. Sự trả thù là không thể tránh khỏi.
Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, nhưng không thể ngủ ngay lập tức. Cô biết rằng cuộc chiến chỉ mới bắt đầu, và kẻ thù sẽ không dễ dàng buông tha.
Nhưng cô cũng sẽ không dễ dàng đầu hàng. Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh chiếu vào phòng, cô sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả những gì sẽ đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]