Khi chiếc xe dừng lại trước căn cứ, cô bước ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng và không một dấu hiệu của sự yếu đuối.
Cô biết rằng mình không được phép để vết thương làm cản trở những gì sắp tới, dù có những vết trầy xước trên cơ thể, cô vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
Cô bước vào phòng khách, tìm một chỗ trên chiếc sofa lớn ở giữa phòng. Những vết thương, những cú đánh và những vết xước trên người không khiến cô quan tâm quá nhiều.
Cô không phải là người hay tự làm mình yếu đuối bởi những điều ấy. Cô vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, không chút thay đổi dù trong lòng có thể đang cuộn trào một nỗi lo lắng mơ hồ.
Dạ Hàn bước vào sau cô, ánh mắt anh sắc lạnh nhưng không giấu nổi sự quan tâm. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi đến và ngồi xuống trước mặt cô.
Anh lấy ra bộ dụng cụ y tế, sự điềm tĩnh của anh khiến không khí trong phòng trở nên yên tĩnh đến lạ.
- Để tôi xử lý vết thương cho em,- Dạ Hàn nói, giọng anh bình thản nhưng không thể che giấu sự lo lắng trong đôi mắt.
Cô nhìn anh một lúc, khẽ gật đầu, mặc dù không hề muốn anh phải lo lắng về mình. Nhưng trong lúc này, cô biết anh sẽ không để cô phải tự mình đối phó với mọi chuyện.
Cô hơi co người lại khi anh tiến gần, nhưng không hề phản kháng. Dạ Hàn nhẹ nhàng tháo từng lớp vải băng trên cơ thể cô, ánh mắt anh sắc bén, chăm chú theo dõi từng động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-voi-lua/3738468/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.