🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tần Vũ Mộng bước ra khỏi tiệm hoa của Tố Oanh, ánh nắng buổi chiều phủ lên mọi thứ một màu vàng nhạt êm dịu. Cô rảo bước về phía chiếc xe của mình, tay vẫn còn giữ những túi đồ mua sắm lúc sáng.

Nhưng ngay khi vừa bước đến gần chiếc xe, cô bỗng khựng lại, ánh mắt sắc bén nhận ra bóng dáng của một người đàn ông đứng cách đó không xa.

Hắn ta đang dựa vào một cột đèn, ánh mắt lén lút dõi theo cô. Nhìn thấy cô, hắn lập tức quay người bỏ đi, bước chân nhanh chóng như không muốn để lại dấu vết.

-

Vũ Mộng nhíu mày, đôi mắt lóe lên chút nghi ngờ. Thoáng nhìn bóng dáng quen thuộc đó, cô nhận ra đây không phải là lần đầu tiên gặp gã này.

Trong những lần trước, gã cũng xuất hiện quanh cô, nhưng luôn giữ khoảng cách đủ xa để không gây chú ý.

- Tên này đang theo dõi mình sao?- Cô tự hỏi, nhưng không để lộ biểu cảm gì.

Vũ Mộng vốn là người nhạy bén, nhưng lần này cô quyết định không truy đuổi. Thay vào đó, cô mở cửa xe và nhanh chóng ngồi vào ghế lái.

Cửa xe đóng sầm lại, cô ngồi thẳng, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương chiếu hậu, quan sát phía sau. Bóng dáng người đàn ông đã biến mất vào dòng người đông đúc. Một nụ cười nhạt nở trên môi cô, vừa mang chút trêu ngươi, vừa đầy ẩn ý.

Cô khởi động xe, tiếng động cơ rền vang làm cho không khí trở nên căng thẳng hơn hẳn.

- Theo dõi mình à?- Cô lẩm bẩm, nhấn ga và lao đi, ánh mắt vẫn giữ vẻ bình thản nhưng trong đầu đã bắt đầu hình thành những suy tính riêng.

- Xem ra, cuộc chơi này thú vị hơn mình nghĩ.

Vũ Mộng không gọi điện báo cho Cố Dạ Hàn, cũng không vội hành động. Cô muốn tự mình tìm hiểu xem kẻ nào đang nhắm đến cô, và mục đích của hắn là gì.

Với tính cách thích kiểm soát và luôn chuẩn bị sẵn kế hoạch, cô không muốn để ai dễ dàng nắm được điểm yếu của mình.

Chiếc xe phóng nhanh qua những con đường đông đúc, hòa vào dòng xe cộ. Đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn thẳng về phía trước, như một kẻ săn mồi đang truy tìm mục tiêu của mình.

Chiếc xe lao đi như một con thú hoang, tiếng động cơ gầm rú, vặn vẹo trong không gian. Tần Vũ Mộng ngay lập tức nhận ra có điều bất thường.

Lúc đầu cô chỉ nghĩ mình đang gặp trục trặc với hệ thống phanh, nhưng khi cô cố gắng đạp mạnh hơn, chiếc xe không hề giảm tốc mà còn tiếp tục lao nhanh hơn.

- Không ổn rồi!- Cô thầm nghĩ, cơ thể căng thẳng, đôi mắt sắc bén quan sát qua kính chiếu hậu và gương trước, rồi nhanh chóng nhận ra điều tồi tệ.

Hắn ta đã can thiệp vào chiếc xe của cô. Đó không phải là sự trục trặc thông thường.



Cô không còn thời gian để suy nghĩ nhiều. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và nguy hiểm. Nếu không hành động ngay, cô sẽ không thể kiểm soát được tình hình.

Vũ Mộng nhanh chóng đưa tay về phía cửa sổ, kéo xuống, và một cơn gió lạnh thổi vào. Cảm giác như thể thời gian dừng lại trong giây lát. Đang trong tình huống nguy hiểm như vậy, cô vẫn giữ được sự bình tĩnh đến lạ thường.

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở cửa xe và lao ra. Cố gắng giữ thăng bằng, Vũ Mộng ép bản thân bước vào chế độ phòng thủ tối đa, mở cửa xe và ngay lập tức nhảy ra ngoài.

Cảm giác trong khoảnh khắc ấy là một sự mất kiểm soát hoàn toàn, nhưng cô lại có khả năng phán đoán và phản ứng nhanh như một kẻ sống sót trong thế giới ngầm.

Cơ thể cô rơi xuống đất, cuộn tròn một vòng rồi vững vàng đứng dậy ngay khi có thể. Chiếc xe lao đi mất kiểm soát, đâm vào hàng rào bảo vệ bên đường, rồi dừng lại trong tiếng kim loại va chạm và khói bụi mù mịt.

Vũ Mộng vội vã đứng lên sau cú ngã, cảm nhận ngay những vết trầy xước trên tay và chân mình.

Cơn đau râm ran khắp cơ thể, nhưng cô không hề có thời gian để cảm thấy đau đớn.

Sự bực bội trong lòng cô càng lớn hơn khi nhìn chiếc xe đã bị hư hỏng nặng, khói vẫn đang bốc lên mù mịt từ động cơ.

Cô đứng đó, giữa đống đổ nát, gương mặt không một chút biểu cảm, chỉ có ánh mắt đầy sát khí và quyết tâm.

- Chắc chắn là hắn ta...- Cô thì thầm, biết rằng ai đó đang cố gắng chơi trò chơi i nguy hiểm này với mình.

Nhưng trước khi cô có thể làm gì, tiếng còi xe cảnh sát từ xa đã vang lên. Cô nhìn thấy những chiếc xe tuần tra xuất hiện dọc con đường.

Cảnh sát sắp đến rồi. Cô không thể để bị bắt, và càng không thể để bọn họ phát hiện ra rằng chiếc xe đã bị can thiệp. Vũ Mộng không thể để mình rơi vào thế bị động.

Cô nhanh chóng đảo mắt qua một lượt, tìm kiếm bất kỳ cơ hội nào để thoát khỏi tình huống này. Lúc này, sự bình tĩnh của cô lại được phát huy tối đa. Cô lấy điện thoại trong túi ra, gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Dạ Hàn

- Đang gặp rắc rối. Cảnh sát sắp đến. Cần hỗ trợ ngay lập tức.

Rồi cô nhảy lên vỉa hè, nhanh chóng nấp vào một con hẻm nhỏ bên cạnh, nơi có ít người qua lại và ít khả năng bị phát hiện.

Tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng gần, và Vũ Mộng chỉ có một lựa chọn: lần tránh trước khi bị vây bắt. Cô rút con dao quen thuộc ra, sẵn sàng đối mặt với bất cứ kẻ nào nếu cần thiết.

Khi cảnh sát đến gần, cô trốn trong bóng tối, quan sát họ từ phía xa. Họ lập tức bao vây chiếc xe hư hỏng, nhưng không tìm thấy cô ở đó. Mọi thứ đang diễn ra quá nhanh và cô biết rằng cô chỉ có một khoảng thời gian ngắn để rời khỏi đây trước khi sự việc bắt đầu leo thang.

Giữa đêm tối, Vũ Mộng lặng lẽ rời đi, chỉ để lại tiếng bước chân vội vã và cảm giác căng thẳng không thể rời khỏi đầu cô. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, và cô sẽ không để bất cứ ai cản đường mình.



Vũ Mộng tiếp tục di chuyển nhanh chóng qua các ngóc ngách của thành phố, luôn giữ một khoảng cách đủ xa với cảnh sát.

Cô hiểu rằng dù sao, việc dính dáng vào cơ quan pháp luật cũng sẽ khiến mọi chuyện rắc rối hơn. Mắt cô liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm một nơi an toàn để ẩn mình cho đến khi tình hình lắng xuống.

Cô đến một khu phố vắng vẻ, nơi các con đường nhỏ tối tăm và không có nhiều người qua lại. Cô nấp vào trong một cửa hàng cũ đóng cửa, nơi có đủ bóng tối để cô trốn.

Cô ngồi xuống, lấy điện thoại ra và gửi thêm một tin nhắn cho Dạ Hàn, thông báo cho anh rằng cô đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tình hình không dễ dàng như cô tưởng.

Một lúc sau, điện thoại của cô vang lên. Là Dạ Hàn.

- Em ổn chứ?- Anh hỏi bằng giọng điềm tĩnh nhưng đầy lo lắng.

- Vẫn ổn.

- Nhưng tôi nghĩ có người đang theo dõi tôi. Chắc chắn hắn ta có thông tin về tôi và đang tìm cách kết thúc tôi.- Cô đáp, giọng nói lộ rõ sự bực tức.

Dạ Hàn không nói gì ngay lập tức, nhưng cô có thể cảm nhận được sự im lặng của anh. Một vài giây trôi qua, và anh mới lên tiếng, giọng trầm thấp, lạnh lùng.

- Cẩn thận. Nếu cần, tôi sẽ cho người tìm ra hắn ta.

-

- Nhưng em phải giữ im lặng, đừng hành động vội vàng.

Vũ Mộng cảm thấy một chút an tâm khi nghe lời anh, nhưng cô cũng hiểu rằng trong thế giới này, chỉ có mình cô mới có thể thực sự kiểm soát được tình huống.

Dù sao, cô vẫn luôn độc lập, dù là trong chiến đấu hay trong những quyết định quan trọng.

Cô đứng dậy, quyết định không chần chừ thêm nữa. Một khi cô đã thoát khỏi sự theo dõi của cảnh sát, thì cô có thể bắt đầu tìm ra những kẻ muốn giết mình.

Mặc dù tình huống này không phải là điều dễ dàng, nhưng cô biết rằng cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu.

Bất chợt, cô cảm thấy có điều gì đó không đúng. Một cảm giác như có ai đó đang theo dõi từ xa. Cô vội vã quay lại và nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì lạ. Tuy nhiên, cô không thể bỏ qua cảm giác ấy.

Cô hít sâu một hơi và di chuyển nhanh hơn, cố gắng không để mình rơi vào tình thế bối rối.

Vũ Mộng cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí, nhưng cô không cho phép bản thân lo lắng. Cô đã từng vượt qua nhiều nguy hiểm, và giờ đây, dù có phải đối mặt với bất kỳ ai, cô cũng sẽ không lùi bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.