Vũ Mộng nhanh chóng cảm thấy sự căng thẳng gia tăng xung quanh mình. Cô biết rằng tình hình đã không còn đơn giản, và có thể có kẻ đang tiến lại gần.
Bằng trực giác, cô lập tức nhấn mạnh nhiều lần vào nút nguồn của điện thoại, cố gắng kết nối cuộc gọi khẩn cấp đến Dạ Hàn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhưng bên kia không có bất kỳ hồi âm nào. Cô cảm nhận được sự im lặng dày đặc, khiến lòng cô thắt lại. Cảm giác bất an dâng lên, và cô biết rằng nếu không hành động ngay, cô có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Bản năng của cô mách bảo rằng đây không phải là một sự tình cờ. Có ai đó đang theo dõi cô, và họ có thể đã tìm ra vị trí của cô.
Cô nhấn lại nút nguồn thêm một lần nữa, cố gắng liên lạc với Dạ Hàn, nhưng trong lòng cũng thầm lo lắng liệu anh có nhận ra tình hình và kịp thời giúp đỡ.
Ngay lúc đó, một cảm giác lạ lùng tràn ngập trong không khí, như thể có ai đó đang tiến lại gần cô, từ một góc tối nào đó. Cô lập tức quay lại, mắt nhìn về phía con hẻm tối bên cạnh. Lúc này, điện thoại của cô đột ngột đổ chuông. Đó là Dạ Hàn.
- Vũ Mộng, em có nghe tôi không?- Giọng anh trầm và lạnh, nhưng trong đó là sự lo lắng không thể che giấu.
Cô vội vàng thì thầm qua điện thoại, giọng khẩn trương: - Có người đang theo dõi tôi.
- Tôi không thể ở đây lâu được.
Dạ Hàn im lặng trong giây lát, và cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Anh ra lệnh cho người tìm kiếm vị trí của cô ngay lập tức.
- Tôi đang trên đường đến. Đừng làm gì liều lĩnh.
- Giữ bình tĩnh.
Vũ Mộng không thể ngồi yên. Cô vội vã tắt điện thoại, giấu nó lại, cố gắng che giấu mọi dấu vết. Mắt cô quan sát tỉ mỉ từng góc khuất xung quanh.
Sự lo lắng vẫn không ngừng gia tăng trong cô. Cô đứng dậy, chuẩn bị di chuyển, nhưng cũng không quên để lại một dấu vết nhỏ để Dạ Hàn có thể nhanh chóng tìm ra.
Cô kéo mũ trùm lên đầu, bước đi nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, cố gắng giữ khoảng cách với những bóng người mà cô nghi ngờ là đang theo dõi mình.
Trong thâm tâm, cô biết rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như cô tưởng. Nhưng cô cũng thừa nhận rằng trong thế giới đầy nguy hiểm này, không gì có thể khiến cô rơi vào sự sợ hãi.
Nhưng ngay khi cô bước ra khỏi khu vực vắng vẻ, một nhóm người chặn ngang đường. Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, đôi mắt của cô sắc bén nhìn quanh, từng động tác đều có sự chuẩn bị.
Một trong số họ, tên cầm đầu, tiến lên phía trước, và ngay lập tức, cô nhận ra hắn. Cái tên mà cô từng đối đầu trong ngôi nhà cũ kẻ đã làm cô bị thương, khiến cô nhớ lại cơn đau tột độ lúc đó.
Cảm giác căng thẳng trong lòng cô nhanh chóng dâng cao. Cô không lùi bước, cơ thể đã vào thế phòng thủ, bàn tay vươn tới bên hông, nắm chặt lấy con dao quen thuộc.
Cô không có ý định tỏ ra yếu đuối hay run sợ trước hắn, mà chỉ kiên quyết muốn khiến hắn phải trả giá cho những gì đã gây ra.
Hắn nhìn cô, không chút sợ hãi, đôi mắt đầy sự khinh miệt, như thể tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Hắn chỉ nhếch môi, mỉm cười lạnh lùng, và không trả lời ngay lập tức.
Cô không kiên nhẫn, rút dao khỏi bao và vung lên một cách sắc lẹm, con dao sáng loáng trong ánh đèn.
- Đừng giả vờ không biết.
- Nếu không trả lời, tôi sẽ tự tìm cách khiến ngươi nói. Giọng cô bình tĩnh nhưng đầy sự nguy hiểm.
Tên cầm đầu vẫn không tỏ ra sợ hãi, hắn chỉ nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng đầy thử thách.
- Tôi không sợ cô, hắn đáp, giọng bình thản như thể họ đang trò chuyện về một vấn đề tầm thường.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng không để cảm xúc lấn át. Tên này rõ ràng không phải kẻ dễ dàng bị khuất phục. Mặc dù hắn không nói rõ ai là người đã sai hắn đến.
Vũ Mộng không vội vàng ra tay. Hắn không có vẻ gì là lo sợ, ngược lại còn có chút sự thích thú. Cô nhận ra đây là thời điểm không thể mạo hiểm.
Nếu cô hành động quá vội vàng, những kẻ còn lại trong nhóm sẽ lập tức xông lên. Hơn nữa, cô có thể đã bị hắn giăng bẫy ngay từ đầu.
Cô nhếch môi, mắt vẫn khóa chặt vào hắn, chuẩn bị cho những bước tiếp theo, sẵn sàng chiến đấu nhưng không mất đi sự tỉnh táo.
- Ngươi là kẻ dám làm tôi bị thương, và giờ đây ngươi muốn thử sức sao?- Cô mỉa mai, chờ đợi hắn sẽ phải trả lời.
Tên cầm đầu không đáp lại lời cô, ánh mắt hắn vẫn đầy kiêu ngạo và thách thức. Đột nhiên, các tên thuộc hạ xung quanh liền lao vào, vây kín cô.
Cô không chút hoảng loạn, đôi mắt sắc bén quét nhanh qua từng tên, và trong một chớp mắt, cô đã nhấc dao lên và tấn công, mỗi động tác đều chính xác và đầy tốc độ.
Những tên thuộc hạ lần lượt ngã xuống, nhưng không ai trong số chúng có thể gây ra nhiều khó khăn cho cô. Cô nhanh chóng đánh bại từng tên, những cú đâm, vung dao nhanh như chớp, kẻ nào đến gần đều phải trả giá.
Nhưng trong lòng cô, cô biết rằng cái tên cầm đầu này mới thực sự là vấn đề. Khi cuối cùng chỉ còn lại hắn, không còn ai có thể cản trở cô, cô biết đánh trực diện với hắn lần trước là một quyết định sai lầm.
Lần đó, hắn mạnh mẽ và đầy tàn bạo, ngay cả khi cô sử dụng hết kỹ năng của mình, hắn vẫn khiến cô bị thương. Lần này, cô quyết định không tái phạm sai lầm đó, mà phải kéo dài thời gian, chờ Dạ Hàn đến.
Tên cầm đầu nhìn cô, hắn vẫn không có vẻ gì là vội vàng. Hắn chậm rãi bước về phía cô, đôi mắt rực lửa đầy thách thức.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho hắn lao vào, nhưng vẫn giữ khoảng cách, khôn ngoan không tấn công trực diện, mà chờ cơ hội.
Và rồi, hắn đột ngột lao vào cô với tốc độ đáng kinh ngạc. Cô kịp thời tránh được cú đánh của hắn, nhưng sức mạnh của hắn quá lớn, khiến cô phải lùi lại một bước, giữ vững thế phòng thủ.
Một cú đánh mạnh mẽ của hắn đã khiến cô loạng choạng, suýt nữa thì ngã nhào. Cơ thể cô dường như không đủ sức để đối phó trực tiếp với sức mạnh áp đảo của hắn.
Những vết thương trên người cô lại bắt đầu đau nhức, nhưng cô không cho phép mình yếu đuối.
Cô nhanh chóng đứng vững, lại một lần nữa tránh được một đòn tấn công. Tuy nhiên, cô biết hắn đang dồn cô vào thế khó.
Lực tấn công của hắn mạnh mẽ đến mức khiến cô cảm nhận rõ ràng sự áp đảo. Từng đòn đánh của hắn không chỉ nhanh mà còn có sức mạnh khiến cô phải vất vả tránh né, và mỗi lần đụng phải cơ thể của hắn, cô lại cảm thấy mình bị đẩy lùi một bước.
Cô liếc mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm một cách để thoát khỏi tình thế này. Cô đã không còn thời gian.
Dạ Hàn sẽ đến trong vài phút nữa, nhưng liệu cô có thể chống đỡ đủ lâu để không bị đánh bại trước khi anh đến?
Cô thở hổn hển, biết rằng nếu không nhanh chóng nghĩ ra kế sách, thì việc đối phó với hắn trong tình trạng này sẽ cực kỳ khó khăn. Cô cần phải giữ vững tinh thần và kéo dài thêm thời gian.
Cô tiếp tục di chuyển linh hoạt, liên tục lùi lại, tránh các đòn tấn công. Hắn càng tấn công mạnh, cô càng cảm thấy căng thẳng hơn, nhưng cũng đồng thời càng trở nên bình tĩnh hơn trong từng bước di chuyển.
Cô không thể để hắn đánh bại mình, không phải khi Dạ Hàn đã ở gần, và nhất là cô không muốn hắn thoát khỏi tay mình lần nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]