🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi về tới căn cứ chính, cô nhanh chóng quay trở lại phòng mình. Cảm giác phấn khích của trận cá cược, nụ hôn và cả những gì đã trải qua trong buổi chiều khiến tâm trạng cô trở nên phấn chấn một cách kỳ lạ.

Cô đóng cửa phòng, nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ dày cộp, bước vào phòng tắm, để dòng nước ấm chảy xuống, cuốn trôi đi mọi bụi bẩn và mệt mỏi.

Những giọt nước lấp lánh đọng lại trên làn da, lướt qua từng đường nét trên cơ thể cô. Trên thân hình của cô, những vết sẹo lớn nhỏ hiện rõ dưới ánh sáng dịu nhẹ của căn phòng tắm.

Những vết sẹo đã phai màu theo năm tháng, mỗi một vết đều ẩn chứa một câu chuyện, một kỷ niệm đau đớn từ quá khứ.

Có vết là do những cuộc đụng độ sinh tử, có vết lại là bằng chứng của những ngày tháng sống trong địa ngục tối tăm của nhà tù.

Nhưng dù những vết sẹo ấy có in hằn rõ nét đến đâu, chúng cũng không thể làm lu mờ đi vẻ đẹp mạnh mẽ của cô.

Cô nghiêng người dưới làn nước, để lộ ra hình xăm bí ẩn nằm ngay trên phần hông trái. Đó là một hình xăm tinh tế, chỉ nhỏ vừa đủ để che giấu khi mặc quần áo nhưng lại đầy ý nghĩa với cô.

Một con bướm đêm với đôi cánh xòe rộng, trên cánh là những đường nét gãy gọn như cánh hoa héo úa, tượng trưng cho sự tự do mà cô khao khát, nhưng cũng chứa đựng cả những bóng tối và tổn thương mà cô đã phải trải qua.

Cô khẽ vuốt nhẹ ngón tay lên hình xăm, đôi mắt ánh lên vẻ mơ màng. Hình xăm này là một lời nhắc nhở về người cô từng là và những gì cô đã phải hy sinh.

Đó là dấu ấn duy nhất của cuộc đời cũ mà cô vẫn còn giữ lại, một minh chứng cho quá khứ không thể xóa bỏ và quyết tâm không bao giờ khuất phục.

Cô nhắm mắt, để dòng nước cuốn trôi đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Trong khoảnh khắc ấy, cô không còn là một người phụ nữ lạnh lùng và tàn nhẫn trong thế giới ngầm, mà chỉ là một người bình thường, yếu đuối và tổn thương như bao người khác.

Nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng mở mắt, lấy lại vẻ bình tĩnh và quyết tâm.

Dù quá khứ có đau đớn đến đâu, dù những vết sẹo có nhiều bao nhiêu, cô vẫn là chính mình kiên cường, mạnh mẽ và không bao giờ chịu khuất phục. Cô bật cười nhạt, rồi tắt vòi nước, bước ra ngoài, sẵn sàng cho nhiệm vụ sắp tới.

Tối hôm đó, khi cô đang ngồi thư giãn trong phòng sau một ngày dài, một người làm gõ cửa bước vào, cung kính thông báo:

- Cố Dạ Hàn yêu cầu cô cùng dùng bữa tối.

Cô khẽ nhíu mày nhưng không từ chối. Thực ra, cô cũng đang tò mò không biết anh ta có ý định gì.

Cô thay một bộ váy đen đơn giản, thanh lịch nhưng không kém phần quyến rũ, rồi theo người hầu bước xuống phòng ăn. Khi cô đến nơi, Cố Dạ Hàn đã ngồi đó, khuôn mặt trầm tĩnh thường ngày nhưng ánh mắt lại hiện lên chút gì đó khó đoán.

Trên bàn là một bữa tối được chuẩn bị kỹ lưỡng, đầy đủ các món ăn tinh tế. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khung cảnh như thể một buổi hẹn hò lãng mạn, nhưng cô biết rõ rằng, giữa hai người, không thể chỉ đơn giản là như vậy.

Cô ngồi xuống đối diện anh, đôi mắt đầy vẻ mỉa mai, nhưng anh không hề nao núng. Sau khi cả hai thưởng thức vài món ăn, Cố Dạ Hàn bất ngờ rút ra một sấp phong bì dày cộm, ném nó xuống bàn ngay trước mặt cô.

- Đây là phần của cô, anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng cũng đầy lạnh lùng.

Cô nhướng mày, đưa tay cầm lấy sấp phong bì, mở ra và thấy bên trong là những tờ tiền to được sắp xếp gọn gàng. Mùi giấy mới xộc lên, chứng tỏ số tiền này mới được rút ra không lâu. Cô thoáng bất ngờ, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ thản nhiên.

- Ồ, tôi cứ tưởng anh chỉ biết ra lệnh và ép buộc, không ngờ anh cũng biết tặng quà thế này, cô cười nhạt, giọng nói chứa đầy sự trêu ghẹo.

- Chẳng lẽ đây là tiền thưởng vì hôm nay tôi đã làm tốt công việc sao?

Cố Dạ Hàn không tỏ vẻ gì trước lời trêu chọc của cô, chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt, đáp lại:

- Em nghĩ sao cũng được.

- Đây chỉ là phần thưởng nhỏ cho việc cô đã hoàn thành tốt nhiệm vụ hôm nay.

- Đừng quên, từ giờ cô là một phần của đội, tôi không bao giờ để người của mình thiệt thòi.

Cô lắc nhẹ sấp phong bì, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn đầy thách thức.

- Nếu tôi cần tiền, tôi tự kiếm được.

- Nhưng mà... lần này tôi sẽ nhận, coi như là tiền công cho những vết đạn tôi đã bắn hôm nay, cô mỉm cười tinh quái.

Cổ Dạ Hàn khẽ bật cười, nhìn cô với ánh mắt có chút gì đó như thích thú.

- Vậy thì tốt. Cô cứ coi đây là lời cảm ơn của tôi.



- Dù sao, cũng không phải ai cũng có thể khiến tôi hài lòng như hôm nay.

Cuộc trò chuyện của họ dường như không chỉ dừng lại ở tiền bạc hay nhiệm vụ. Đó là một cuộc đọ sức ngầm giữa hai con người mạnh mẽ, đầy những tầng ý nghĩa chưa được nói rõ.

Một bữa tối mà tưởng chừng như rất bình thường, nhưng lại mang theo những

toan tính và cảm xúc khó đoán.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng vừa len qua tấm rèm cửa, cô thức dậy với tâm trạng khá phấn chấn. Sau một thời gian dài bị giam cầm và bị kìm nén cảm xúc, giờ đây cô đang dần tìm lại cảm giác tự do và thoải mái hơn khi không còn phải dè chừng ai.

Quyết định sẽ ra ngoài để mua một số đồ dùng cần thiết, cô nhanh chóng chuẩn bị, khoác lên người một bộ trang phục thoải mái nhưng vẫn đầy phong cách: áo sơ mi trắng và quần jeans tối màu, thêm một chiếc kính râm che đi đôi mắt sắc sảo.

Khi cô vừa bước ra đến sảnh, một trong những thuộc hạ của Cố Dạ Hàn đã đứng chờ sẵn ở đó. Hắn dường như đã nắm rõ ý định của cô từ trước, không cần hỏi han gì thêm mà nhanh chóng bước tới, đưa cho cô một chiếc chìa khóa xe sáng loáng.

- Đây là xe của cô, Cố tổng đã chuẩn bị cho cô.

- Nếu cô muốn đi đâu, tôi sẽ thông báo cho người đi theo bảo vệ, hắn nói, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn giữ sự kính trọng.

Cô khẽ nhíu mày, nhưng rồi mỉm cười mỉa mai, đưa tay nhận lấy chìa khóa.

-

- Bảo vệ sao?

- Tôi nghĩ tôi tự lo được. Không cần phải bám theo tôi mọi lúc như vậy, cô đáp, giọng nói lẫn chút trêu chọc.

Thuộc hạ của anh không dám phản đối, chỉ khẽ cúi đầu, trả lời ngắn gọn: - Đây là mệnh lệnh của Cố tổng, mong cô thông cảm.

Cô cười nhạt, quay người bước ra ngoài. Cô cảm nhận rõ sự quan tâm của Cố Dạ Hàn qua những hành động này, nhưng trong mắt cô, đây lại là một kiểu kiểm soát ngầm. Dù vậy, cô không muốn tranh cãi thêm.

Cô bước tới chiếc xe mà hắn đã chuẩn bị một chiếc xe thể thao màu đen bóng loáng, đầy sang trọng và mạnh mẽ.

Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ với một nụ cười khóe môi. Tiếng động cơ gầm lên như một lời chào đầy phấn khích. Cô nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt lộ rõ sự quyết tâm.

Hôm nay, cô muốn tận hưởng cảm giác tự do, muốn khám phá thêm về cuộc sống bên ngoài mà bấy lâu nay cô đã bỏ lỡ.

Không chần chừ thêm, cô nhấn ga, chiếc xe lao đi với tốc độ nhanh chóng, để lại phía sau những ánh mắt theo dõi từ những thuộc hạ. Lần này, cô quyết định sẽ là người cầm lái, tự định đoạt cuộc chơi của chính mình.

Cô lái xe đến trung tâm mua sắm lớn nhất trong khu vực, nơi mà mọi người hay lui tới vì sự đa dạng và đẳng cấp của các cửa hàng.

Bước vào khu trung tâm, không khí nhộn nhịp với những ánh đèn lấp lánh và những quầy hàng sang trọng thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô di chuyển qua từng gian hàng, chọn lựa những món đồ cần thiết cho mình: vài bộ quần áo, mỹ phẩm và một số vật dụng cá nhân.

Với ánh mắt tinh tế, cô lướt qua các kệ hàng, kiểm tra từng món đồ một cách kỹ lưỡng. Dù là người thường xuyên tiêu xài xa xỉ nhưng cô luôn có gu thẩm mỹ riêng, chọn lựa những món vừa đẹp vừa chất lượng.

Khi đã mua đủ những thứ mình cần, cô vô tình dừng lại trước quầy hàng bán những món đồ trang sức nhỏ xinh.

Cô nhìn thấy một chiếc vòng tay được thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, đính kèm một viên đá nhỏ màu xanh lam, trông nhẹ nhàng nhưng đầy sức hút.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, cô quyết định mua nó làm quà tặng cho Tố Oanh.

Ngoài chiếc vòng tay, cô còn chọn thêm một chai nước hoa cao cấp với hương thơm dịu nhẹ, một món quà mà cô nghĩ sẽ phù hợp với Tố Oanh. Mặc dù cô và Tố Oanh đã lâu không gặp nhau, nhưng cô biết Tố Oanh luôn thích những thứ tinh tế, nhẹ nhàng.

Cô đứng trước quầy thanh toán, nhận túi hàng từ nhân viên bán hàng. Cô nở một nụ cười nhẹ khi nghĩ đến phản ứng của Tố Oanh khi nhận được những món quà này.

Mang theo những món đồ vừa mua, cô bước ra khỏi trung tâm thương mại, nhìn thoáng qua bầu trời xanh trong. Hôm nay, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn so với những ngày trước.

Lên xe, cô nhìn vào túi đồ trên ghế, khởi động xe và lái xe đến tiệm hoa của Tổ Oanh.

Tần Vũ Mộng bước vào tiệm hoa của Tố Oanh, nơi mùi hương hoa lan tỏa nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy dễ chịu. Tố Oanh đang cắm một bó hoa hướng dương, vừa thấy cô bạn thân ghé qua, cô ngẩng đầu lên cười tươi:

- Mộng Mộng, lâu rồi không thấy cậu ghé qua đây, hôm nay sao lại rảnh rỗi vậy?

Vũ Mộng nhún vai, đặt chiếc túi đồ lên quầy và ngồi xuống chiếc ghế gỗ quen thuộc:



- Tôi vừa ra ngoài mua vài thứ, tiện đường ghé thăm cậu. Hôm nay thấy tiệm khá đông khách nhỉ.

Tố Oanh gật đầu, nhanh tay kết thúc bó hoa rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô. Hai người đã quen nhau từ những năm tháng khó khăn nhất, dù Vũ Mộng đã trải qua những biến cố lớn nhưng tình bạn giữa họ vẫn không thay đổi.

- Cậu vẫn vậy, lúc nào cũng bận rộn nhưng lại dành thời gian tới thăm tôi.

- Cậu thật kỳ lạ đấy.- Tố Oanh cười, đôi mắt lóe lên chút ấm áp.

Tần Vũ Mộng bật cười, lấy ra một chiếc hộp quà nhỏ:

- Này, tôi mua tặng cậu vài món đồ. Coi như là chút quà nhỏ thôi.

- Cậu còn khách sáo như vậy sao?- Tố Oanh trêu chọc nhưng vẫn nhận lấy hộp quà.

- Cảm ơn cậu nhé.

Họ trò chuyện một lúc lâu, nhắc đến những kỷ niệm cũ và chia sẻ những câu chuyện mới. Sau một hồi tâm sự, Tố Oanh nhìn bạn mình chăm chú, rồi hỏi:

- Này, tình hình của cậu với Cổ Dạ Hàn thế nào rồi?

Tần Vũ Mộng nghe đến cái tên này, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rồi cô chỉ nhún vai, cười nhạt:

- Hợp tác thôi mà, cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng tôi phải thừa nhận rằng, Cố Dạ Hàn là một kẻ nguy hiểm và khó lường.

Tố Oanh im lặng một lúc, rồi hỏi:

- Cậu tin tưởng anh ta không?

Vũ Mộng nhướng mày, ánh mắt lóe lên chút gì đó khó đoán:

-

- Tin tưởng?

- Tôi không nghĩ đến chuyện đó. Với những người như Cố Dạ Hàn, tôi chỉ cần giữ được mạng sống và hoàn thành nhiệm vụ.

-

- Tin tưởng là thứ xa xỉ với tôi rồi, Oanh à.

Tố Oanh thở dài, cô hiểu rằng bạn mình đã trải qua quá nhiều biến cố để có thể dễ dàng tin tưởng ai đó. Nhưng dù thế nào, cô vẫn lo lắng:

- Mộng Mộng, cậu hãy cẩn thận nhé. Tôi chỉ mong rằng, bất kể chuyện gì xảy ra, cậu vẫn an toàn.

Vũ Mộng cười, nhưng nụ cười đó pha chút lạnh lùng:

- Yên tâm, tôi biết mình đang làm mà. Nếu hắn dám chơi xấu, tôi sẽ không ngại đáp trả đâu.

Tố Oanh khẽ gật đầu, ánh mắt không giấu được sự lo lắng. Nhưng cô biết rằng, Tần Vũ Mộng không phải là người dễ dàng bị khuất phục. Những gì cô ấy đã trải qua đã rèn luyện cô thành một con người cứng rắn và kiên cường.

Họ ngồi trò chuyện thêm một lúc lâu trước khi Tần Vũ Mộng đứng dậy chào tạm biệt. Trước khi rời đi, cô không quên dặn dò Tố Oanh:

- Cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé. Đừng lo lắng quá nhiều cho tôi, tôi tự biết bảo vệ mình.

Tố Oanh mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhìn theo bóng dáng bạn mình rời khỏi tiệm hoa:

- Ừ, tôi sẽ chờ cậu quay lại đây, kể cho tôi nghe về những chiến thắng mới của cậu.

Tần Vũ Mộng ngoái đầu lại, nhếch môi cười đầy tự tin:

- Nhất định rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.