🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cố Dạ Hàn bước tới, không hề tỏ ra chút gì là bất ngờ trước khả năng của cô. Anh cầm lấy một khẩu súng ngắm khác, tay anh chắc chắn và điêu luyện.

Ánh mắt của anh không rời khỏi cô, đôi mắt lạnh lùng nhưng có chút thách

thức ẩn sau đó.

- Vậy, em có muốn cá cược với tôi không?- Anh hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng sắc bén, mang theo một chút tinh ranh.

Cô nhìn anh, một nụ cười mỉm nở trên môi, đầy sự tinh quái. Cô vốn không thích những trò chơi đơn giản, và lần này cũng không phải ngoại lệ. Cô lướt mắt nhìn khẩu súng ngắm trong tay anh, sau đó quay lại nhìn vào đôi mắt của Cổ Dạ Hàn.

- Được thôi,- cô đáp, giọng đầy tự tin.

- Nhưng nếu anh thua, anh sẽ phải hôn tôi.

Cố Dạ Hàn không ngạc nhiên, đôi mắt anh vẫn lạnh như băng, nhưng trong đó có một tia sáng khẽ lóe lên. Anh nở một nụ cười nhạt, không mảy may tỏ ra lo lắng về thử thách cô vừa đưa ra.

- Được, anh trả lời, không chút ngần ngại.

- Cá cược là cá cược.

Hai người đều bước vào vị trí của mình, chuẩn bị cho cuộc thi bắn. Không khí xung quanh như trở nên căng thẳng hơn, cả hai đều tập trung cao độ vào mục tiêu trước mặt.

Cô không chỉ muốn chiến thắng, mà còn muốn thể hiện sự vượt trội của mình. Mỗi cú bắn đều chính xác, và khẩu súng trong tay cô như đã hòa vào cơ thể, phản xạ với từng cử động nhẹ nhàng của cô.

Cổ Dạ Hàn không chịu thua, từng viên đạn của anh cũng bay ra với tốc độ nhanh chóng và không kém phần chính xác.

Cuộc thi kéo dài trong vài phút, cả hai đều có những cú bắn xuất sắc, nhưng cô vẫn cảm giác mình đang chiếm ưu thế. Mặc dù Cố Dạ Hàn không dễ dàng bại trận, nhưng cô cũng biết rõ rằng chỉ một chút sơ sẩy thôi, anh sẽ không thể thắng.

Khi cuộc thi kết thúc, cô nhìn vào kết quả và mỉm cười chiến thắng. Cô không hề tỏ ra ngạc nhiên, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ trêu chọc.

- Anh thua rồi, cô nói, giọng đầy thích thú.

- Vậy anh sẽ làm gì đây?

Cố Dạ Hàn đứng im, ánh mắt của anh vẫn không thay đổi. Anh bước lại gần cô, khoảng cách giữa họ ngày càng gần, cảm giác như cả không gian nhỏ bé này đang bị bao phủ bởi một làn sóng căng thẳng lạ thường.

- Vậy thì...- Anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.

- Tôi sẽ giữ lời hứa.

Anh tiến đến gần hơn, mắt anh không rời khỏi cô, và trước khi cô kịp phản ứng, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.

Nụ hôn này không phải vội vàng hay thiếu kiên nhẫn, mà là một sự giao thoa của hai thế giới, lạnh lùng và cuốn hút, như một lời khẳng định sự hiểu biết và chấp nhận giữa họ.



Cô ngạc nhiên, nhưng cảm giác trong cô lại không phải sự khó chịu, mà là sự lạnh lùng đáp lại. Cả hai đều hiểu rõ mình là ai, và cuộc cá cược này chỉ là một phần của trò chơi mà cả hai cùng tham gia.

Nụ hôn của Cố Dạ Hàn làm cô có chút bất ngờ, cảm giác ấm áp từ đôi môi anh truyền qua khiến cô thoáng mất đi sự bình tĩnh vốn có. Cô không nghĩ anh sẽ thực sự làm vậy, nhưng lại không kịp tránh hay phản ứng.

Cô cảm nhận được chút gì đó mâu thuẫn, lạnh lùng nhưng đồng thời cũng dịu dàng, như thể nụ hôn đó là một lời khẳng định, một dấu ấn của anh lên cô.

Tim cô khẽ lỡ một nhịp, nhưng ngay sau đó, cô lấy lại sự bình tĩnh. Ánh mắt cô lóe lên tia tinh nghịch, đôi môi nở nụ cười đầy vui vẻ và kiêu hãnh.

Cô không để sự bối rối kéo dài quá lâu, nhanh chóng bật ra một tiếng cười lớn, như một lời tuyên bố về chiến thắng của mình.

- Ha! Tôi thắng rồi!- Cô vừa nói vừa cười, trong giọng điệu không hề giấu được niềm hân hoan.

-

- Ai mà nghĩ được Cố Dạ Hàn cũng có ngày phải thua cá cược với tôi chứ?

Cố Dạ Hàn chỉ đứng đó, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm. Một nụ cười nhạt khế nở trên môi anh, thoáng qua như gió.

Anh không tỏ ra giận dữ hay bất mãn vì đã thua cuộc, ngược lại, anh lại cảm thấy thích thú trước phản ứng của cô. Cô gái này thật sự không giống bất kỳ ai anh từng gặp.

Cô bộc trực, mạnh mẽ và đầy tinh nghịch, không chút kiêng dè trước sự lạnh lùng và uy quyền của anh.

- Em vui như vậy sao?- Anh hỏi, giọng trầm thấp, nhưng không có vẻ gì là tức giận.

- Tất nhiên rồi!- Cô đáp lại không do dự, đôi mắt ánh lên vẻ ranh mãnh.

- Tôi đã chiến thắng, và anh đã giữ đúng lời hứa. Không có gì thú vị hơn thế.

Anh nhìn cô, vẻ mặt dần dần trở nên thư thái hơn. Có lẽ, trong khoảnh khắc này, giữa những ánh đèn mờ ảo của kho vũ khí, cả hai đều hiểu rằng đây không chỉ là một trò chơi, mà còn là một cách để thử thách và khám phá lẫn nhau.

Một trò chơi giữa hai kẻ mạnh, nơi mà mỗi cuộc cá cược đều có thể dẫn đến những kết quả bất ngờ.

- Được rồi, em thắng,- Cổ Dạ Hàn nói, giọng đầy vẻ cam chịu nhưng đôi mắt lại không rời khỏi gương mặt rạng rỡ của cô.

- Nhưng đừng nghĩ lần sau sẽ dễ dàng như vậy.

- Chắc chắn rồi, cô đáp, mắt sáng lên đầy thách thức.

- Tôi sẽ đợi xem anh có làm được không.

Cả hai nhìn nhau, không nói gì thêm. Nhưng trong sự im lặng đó lại chứa đựng vô vàn điều chưa thể nói ra. Một mối quan hệ đầy sự cạnh tranh, tôn trọng nhưng cũng ẩn chứa cảm xúc khó gọi tên.

Sau khi thu thập xong vũ khí từ kho của Mạc Thừa, Cố Dạ Hàn cùng cô và các thuộc hạ nhanh chóng lên xe trở về căn cứ.

Trên đường đi, cô ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt ánh lên vẻ hân hoan, khóe môi không ngừng giật nhẹ như muốn bật cười. Cô cố gắng nhịn nhưng không thể nào giấu được niềm vui đang dâng trào trong lòng.



Đã rất lâu rồi cô mới lại có cảm giác này cảm giác chiến thắng, phấn khích và tự do.

Từ lúc ngồi tù đến khi trở thành một phần trong thế giới ngầm đầy toan tính, cô đã quên mất thế nào là cảm giác hồi hộp khi thắng một ván cược, thế nào là được tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ mà không phải đeo chiếc mặt nạ lạnh lùng.

Cô nhớ lại nụ hôn bất ngờ của Cố Dạ Hàn, cảm giác đôi môi anh áp lên môi mình. Mặc dù chỉ là một trò cá cược, nhưng khoảnh khắc đó lại mang đến cho cô những rung động kỳ lạ, khiến tim cô khẽ rung lên một chút.

Đã bao lâu rồi cô mới có lại cảm giác hồi hộp và ngỡ ngàng như thế? Cảm giác của một người đang sống thật với chính mình, không còn là con tốt trong tay người khác.

- Nhìn vui nhỉ?

Giọng Cổ Dạ Hàn vang lên từ ghế lái trước, anh liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, mắt thoáng qua chút thích thú khi thấy nụ cười trên môi cô.

- Ừ, rất vui,- cô đáp lại không hề che giấu, đôi mắt sáng ngời như ánh nắng.

- Lâu rồi tôi mới cảm thấy thế này. Như thể mọi thứ đều có thể trong tầm tay.

Cố Dạ Hàn nhếch môi, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện. Anh chưa từng thấy cô vui vẻ như thế, và điều đó khiến anh không khỏi chú ý.

Trong đôi mắt tràn đầy sự sống và tinh nghịch của cô, anh nhận ra một điều gì đó khác biệt.

Cô không chỉ là một người phụ nữ mạnh mẽ, tàn nhẫn và nguy hiểm, mà còn là một kẻ mộng mơ đầy sức sống, người đang khao khát tự do và niềm vui từ sâu trong trái tim mình.

- Vậy thì cứ tận hưởng đi,- anh nói khẽ, giọng mang theo một sự ấm áp lạ lùng.

-

- Tôi chắc rằng chúng ta sẽ còn nhiều trò vui như thế này nữa.

Cô khẽ cười, nụ cười vừa mãn nguyện vừa đầy thách thức.

-

- Tôi sẽ chờ xem, cô nói, mắt lóe lên tia nghịch ngợm.

- Hãy chắc rằng lần sau anh đừng có thua tôi nữa nhé.

- Đừng lo, Cố Dạ Hàn đáp lại, giọng trầm mà rắn rỏi.

- Tôi không định để em thắng dễ dàng như thế thêm lần nào đâu.

Cả hai rơi vào im lặng, nhưng đó là một sự im lặng không hề khó chịu. Trên con đường trở về căn cứ, không gian trong xe tràn ngập sự phấn khích và kỳ vọng.

Đối với cô, đây là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi mà cô cảm thấy mình thực sự sống, không chỉ tồn tại trong sự thù hận và toan tính. Một khoảnh khắc cô được là chính mình, tự do và không sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.