Cố Dạ Hàn lái xe qua những con phố tĩnh lặng, đưa Tần Vũ Mộng đến một khu vực khác trong thành phố.
Xe dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, nằm yên bình dưới ánh đèn đường. Anh tắt máy, tháo dây an toàn, rồi quay sang nhìn cô.
- Xuống xe đi,- anh nói, giọng điềm tĩnh như không có chút áp lực nào.
Tần Vũ Mộng không vội vàng làm theo, cô quan sát xung quanh qua cửa kính xe. Ngôi nhà này nằm ở một con phố khá vắng vẻ, không quá xa trung tâm nhưng cũng đủ cách biệt để tránh sự chú ý.
Cô không hiểu tại sao anh lại đưa cô tới đây. Nhìn thấy sự chần chừ trong mắt cô, Cố Dạ Hàn nở một nụ cười nhạt, như thể anh đã đoán trước được phản ứng của cô.
- Đừng lo lắng.
- Đây là nơi cô sẽ ở từ giờ,- anh nói, ngữ điệu bình thản nhưng mang theo sự chắc chắn, như thể đây là một mệnh lệnh hơn là một lời mời.
Cô cau mày, không giấu nổi sự đề phòng.
- Tại sao tôi phải ở đây? Anh đang có kế hoạch gì?
Cố Dạ Hàn khẽ cười, nhướng mày nhìn cô.
- Cô nghĩ tôi sẽ làm gì?
- Giam lỏng cô sao?
- Không.
- Tôi không có ý định đó.
- Đây chỉ là nơi an toàn hơn cho cô lúc này. Với tình hình hiện tại, nếu cô quay về chỗ cũ, đám người kia sẽ tiếp tục tìm tới.
- Cô cần một nơi trú ẩn và đây là lựa chọn tốt nhất.
Tần Vũ Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-voi-lua/3726132/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.