Một tiếng gọi khẽ, cuối cùng đã làm cho Nam Cung Kình Hiên hoàn hồn.
Sắc mặt anh lạnh lẽo đáng sợ, nhìn ra được cơn giận vẫn chưa tiêu tan, cả người tản ra hơi thở khát máu nguy hiểm. Thân thể của cô gái kia quấn lên đùi anh, Nam Cung Kình Hiên nhăn mày lại, lạnh lùng đặt ly rượu xuống, ánh mắt lạnh như băng quét qua khuôn mặt của cô gái.
Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, mị hoặc trêu chọc lòng người, đủ để cho tất cả đàn ông đều vì cô mà mê say điên đảo.
Nhưng vì cái gì, trong đầu anh đều là bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết đáng chết kia?!
..... Suốt cả một đêm, ánh mắt quật cường rơi lệ của cô cứ lởn vởn trong đầu anh không cách nào đuổi đi được, anh không biết mình làm như vậy có quá đáng hay không, chỉ biết là gần đây, cuộc sống của mình đã bị cô làm cho rối loạn! Lời anh nói, chuyện anh làm, hết thảy đã bắt đầu không kiềm chế được nữa, căn bản là đã vượt ra khỏi quỹ đạo, loại trạng thái này, thật hỏng bét!
“Tên là gì?” Thanh âm của anh lạnh lùng, không kiên nhẫn hỏi.
Cô gái ngẩn ra, cánh tay trắng noãn mềm mại quấn quanh đầu gối của anh, mị hoặc mềm nhẹ nói: “Thiên Ngưng, Lưu Thiên Ngưng.”
Trong tên của cô cũng có chữ “Thiên”.
Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên trầm lạnh, ngón tay thon dài bắt đầu chậm rãi dùng sức, thế nhưng anh lại nghĩ tới Dụ Thiên Tuyết, nhớ tới bộ dáng bướng bỉnh rơi lệ của cô, đôi môi anh đào run rẩy vì tức giận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/265531/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.