Không đủ dũng khí để tiếp tục nghe Lam Úc và viện trưởng nói chuyện, cô hít sâu một hơi đi ra cửa, trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, cuối cùng nhịn không được nữa, nước mắt rơi như mưa.
*****
Gió nhẹ nhàng thổi phất qua gò má, ánh mặt trời chiếu sáng lướt qua làn da phấn hồng của cô.
Mái tóc dài xốc xếch bay bay trong gió, Dụ Thiên Tuyết không ngừng lấy tay gạt tóc qua một bên, thân thể dựa vào ban công, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn in dấu tay đặc biệt rõ ràng.
“Cô mới vừa đi thăm Thiên Nhu?” Lam Úc ổn định lại tâm trạng, cẩn thận hỏi.
Dụ Thiên Tuyết gật gật đầu.
“Thiên Tuyết, em có thể nói cho tôi biết thế nào em lại chọc tới người nhà Nam Cung hay không? Bên trong nhất định có chuyện gì đó em không thể nói cho tôi biết, có đúng hay không?” Anh cau mày, không nhịn được, hỏi.
Đầu óc của Dụ Thiên Tuyết hỗn loạn, đôi môi anh đào hơi hé mở, cô chỉ nói một câu đã khiến cho Lam Úc vô cùng kinh ngạc.
“Nếu như chúng tôi không được cung cấp giác mạc, vậy dùng của tôi, có được hay không?”
Lam Úc cả kinh, một giây sau mới hiểu ý của cô, cả người bị chấn động đứng nguyên tại chỗ: “Thiên Tuyết, em đang nói cái gì?!”
Cô xoay mặt đi, trong con ngươi trong suốt rõ ràng lộ rabi thương đau đớn, nhưng vẫn trong vắt như nước, nghiêm túc đến mức khiến người ta không đành lòng tổn thương: “Tôi nói, nếu như không có bệnh viện nào chịu cung cấp giác mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/265530/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.