Chật vật mãi mới tới được trường,Lưu Hạ Thanh nhanh chóng mở cửa chuồn mất,Lục Yến thì lại nhàn nhã đi đằng sau vui vẻ thưởng thức người đang chạy chối chết kia. 
Trong đầu hắn lướt qua hình ảnh đêm hôm qua,lại nhớ tới sáng nay cả người của cậu đều có mùi của hắn làm tâm trạng hắn sung sướng khó tả. 
Cảm giác như kiểu có cái gì đó lấp đầy khoảng trống trong lòng vậy,hắn mang tư thế lười nhác mà đi về phía phòng học,hắn chút ít cũng đã hiểu vì sao cậu lại tự nhiên thích mùi của hắn rồi. 
Nhưng đừng hòng hắn nói cho cậu biết,mặc dù hắn vẫn chưa muốn ra tay quá sớm nhưng giờ ông trời lại tự nhiên ban cho hắn cơ hội này,hắn vẫn không ngu tới mức không biết nắm bắt a. 
Lưu Hạ Thanh mặt mày xám xịt về tới phòng học thì thấy Tạ Phong Vân cùng Lâm Y Trạch đang ngồi đó tùy tiện vừa ăn vừa nói chuyện. 
Cậu càng nhìn càng ngứa mắt đi tới quất cho hai người mỗi người một cái vỗ đầu,nghiến răng nghiến lợi nói:"sao tôi lại bị tên đó đưa đi? Hai cậu lúc đó đang làm gì?" 
Tạ Phong Vân ôm đầu vô tội biện giải:"thể lực tôi không đủ, không thể trách tôi" 
Lưu Hạ Thanh đưa ánh mắt qua bên Lâm Y Trạch,ý nói có muốn giải thích thì nói nhanh. 
Lâm Y Trạch đáng thương bị đồng bọn vứt nồi cho mình,cậu ta đáng thương ôm đầu,trong đầu bắt đầu nghĩ nên nói thế nào để hôm nay thoát khỏi móng tay quỷ của cậu. 
Thấy cậu ta nửa ngày trời vẫn không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-em-da-tinh-san-hau-qua-chua-/3728698/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.