Lăn lộn đến nửa đêm cậu mới buồn ngủ,đang lim dim thì cơ thể lại bắt đầu khó chịu,từng đợt từng đợt kéo đến.
Lưu Hạ Thanh cố gắng phớt lờ ý nghĩ muốn ôm lấy cái áo khoác đồng phục của Lục Yến,cậu cảm thấy hôm nay đã đủ khiến cậu đào hố chui xuống đất rồi,bây giờ cậu còn không biết xấu hổ mà muốn vươn tay ôm lấy áo khoác của
hắn nữa.
Lưu Hạ Thanh bực bội vùi đầu vào gối,cố gắng chống đỡ cảm giác kỳ lạ của cơ thể đem lại.
"mình chỉ ôm một chút, sẽ không làm sao đâu nhỉ?"
Sau đó cậu lại lắc đầu phủ nhận:"sao lại không biết xấu hổ như thế, Lưu Hạ Thanh mày không được làm chuyện mất mặt như thế!"
Tuy miệng nói thế nhưng tay rất thành thật mà với lấy ôm vào lòng,cậu vùi cả nửa khuôn mặt mình vào chỉ để lộ ra đôi mắt tràn đây thoả mãn.
Cảm giác được mùi hương yêu thích quen thuộc từ từ phủ lấy mình,cả cơ thể nhẹ nhàng cảm giác khô nóng trong người dần bớt đi.
Sau đó cậu dần dần thiệp đi, ôm chặt cái áo đến nhăn nheo mà chìm vào giấc mộng đẹp.
Lục Yến nửa đêm lo lắng bật dậy lén đến xem cậu thì thấy cảnh cún con ngoan ngoãn cuộn người ôm chặt lấy áo mình mà ngủ ngon lành.
Trong chốc lát ánh mắt hắn hiện lên tia dục vọng khó hiểu, nhìn chằm chằm người yên tĩnh ngủ trên giường trầm ngâm hồi lâu.
Sau đó hắn nhếch miệng cười,lưỡi liếm phớt qua môi dưới,nhỏ giọng thì thầm:"thích như vậy..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-em-da-tinh-san-hau-qua-chua-/3728697/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.