Bác quản gia đang tưới cho cây cảnh mà phu nhân yêu thích trước cửa thì thấy Lục Yến bế cậu chủ nhà mình về,đã thế tư thế lại còn rất thân mật.
ông dụi mắt vài lần,ông còn đang suy ngủ có phải mình già rồi nên sinh ảo giác không , việc này hoàn toàn không có khả năng xảy ra,cậu chủ nhà mình trước kia vẫn còn vì phải ngồi xe chung với Lục thiếu gia mà làm ầm cả tháng trời đó!.
Lục Yến ôm người vào trong nhà,đi ngang qua bác quản gia tâm trí vẫn còn đang trên mây mây hắn vẫn lễ phép chào hỏi một tiếng rồi đưa người vào.
Nặng nhọc đặt cậu xuống giường,mặc dù hắn có khoẻ cũng không thể bế một thanh niên cao m8 mà không cảm thấy mệt được.
Nhưng không như ý nguyện,Lưu Hạ Thanh hoàn toàn bám vào người hắn,tay siết chặt cổ áo đến mức nhăn nhúm,Lục Yến bất lực nói:"đến nhà rồi,thả ra đi"
Lưu Hạ Thanh cảm thấy thứ mang lại cảm giác dễ chịu cho mình muốn rời đi,cậu như làm nũng mà sống chết bám vào,mặt ửng hồng mắt hơi hé ra, không biết vì nhiệt độ cơ thể quá cao hay cậu khóc mà khoé mắt đỏ ửng trông rất yếu đuối.
Cậu liên tục lắc đầu,giọng nói mềm mại mà Lục Yến còn không tin nó phát ra từ miệng cậu:"không... không thích"
Lục Yến cứng đờ tại chỗ,cánh tay đang muốn gỡ tay cậu ra cũng khựng lại,hắn nhìn Lưu Hạ Thanh với ánh mắt phức tạp.
Lưu Hạ Thanh cảm nhận được người kia không động đậy,càng được nước lấn tới,cậu đứng dậy nhưng chân mền nhũn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-em-da-tinh-san-hau-qua-chua-/3727958/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.